Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

31 thg 12, 2018

Anh Xin Cúi Đầu Trước Chúa


Kiều Giang
Em ơi, anh muốn làm cánh chim
bay qua phía bên kia địa cầu 
để đậu lên giấc mơ em,
dù đôi cánh của anh đã say mềm nỗi nhớ.
Và đêm nay, xin em đừng quên đóng cửa,
vì anh sợ ngọn gió vô tình làm nhạt nét mày cong.

Anh muốn biến thành dòng sông Missisippi kỳ diệu mênh mông,
chảy qua hồn em xanh mượt
phủ lên bao lâu đài Gô-tích
âm trầm kiêu hãnh mấy trăm năm.
Anh muốn mình là hồ Jenny trong vườn quốc gia Grandteton
quanh năm trong xanh huyền thoại
và em là loài thiên nga thổi kèn hoang dại
suốt đời đánh thức hồn anh
Anh muốn
em là loài hoa Oải Hương tỏa mùi thơm mộng mị
trải dài trên thung lũng Dungenes Sequim tri kỷ,
em thẹn thùng nhuộm tím bầu trời xanh ?
Và phải đó là mùi hương thanh khiết trên da thịt em,
mà anh phải cúi đầu trước Chúa,
hỡi mùi hương nào, em để nhớ ngàn năm.

28 thg 12, 2018

Mưa Mùa Thu


Kiều Giang
Ta tìm em như tìm mặt trời trong đêm tối
em ở đâu, hỡi nguồn cội của dòng sông
em mới đây, mà sao bây giờ ta hoài vọng
ta đi tìm em trong cõi mộng đêm nay
Mưa mùa thu hay nước mắt mùa thu,
ta không khóc mà sao mùa thu lại khóc
em trả lời ta, bao giờ ta có được
huyền thoại em về, ta cởi áo mùa thu
Em có biết ta đau, mỗi lần em hờn dỗi
ta gọi nghìn lần, sao em không chịu nói
vầng trăng đêm nay hôn thầm lên đá cuội
và lá thu vàng trút xuống cõi hồn ta
Em hãy ngủ đi, xin mặt trời có thực
như ta có em, em còn mãi trong ta
lời em nói, không bao giờ ta chịu mất
ta yêu em đến cạn cuộc đời này.

Trái Tim Trò Chuyện Với Thi Nhân


Thơ Kiều Giang
- Hỡi thi nhân,
ngoài kia bầu trời vẫn ngời ánh bình minh
vầng trăng đêm qua vẫn tỏa bóng dịu hiền, mơ màng thăm thẳm xuống trần gian,
bao loài hoa vẫn âm thầm ngát hương bên đường em đi qua,
và em nghe thấy như có tiếng ai hát theo tiếng đàn vọng ra từ cõi nhân sinh, chàng có thấy những tòa nhà chọc trời đang mọc lên khắp nơi trên trái đất này,
mà sao mắt chàng không vui, mái tóc chàng sớm ngả màu xám bạc ?
- Trái tim ơi, nàng chẳng thấy sao, sau ánh bình minh kia, trong đêm tối, còn biết bao nhiêu ngôi nhà không có ánh đèn, bên vệ đường, loài hoa vô tình nở bên bàn tay của bao kẻ ăn mày đang chìa ra, bên tiếng đàn hát từ những dinh thự của vua quan, là tiếng thút thít của người mẹ nghèo không có sữa cho con vì cả ngày qua nàng không có một củ khoai vào bụng, bên những tòa nhà vươn lên trời xanh, là những mái tranh tồi tàn không che nổi nắng mưa.
- Hỡi thi nhân, em thấy rồi, nhưng liệu những vần thơ thao thiết của chàng có ích gì cho những trẻ thơ, cụ già lang thang ăn mày giữa phố, cho thiếu phụ hết nước mắt nhìn đứa con mình đói lả chết trên tay, cho những mái tranh xiêu vẹo lung lay trước gió, cho những tham lam của những kẻ bạo ngược ngông cuồng, đang đẩy loài người đến những bất công, chiến tranh chết chóc ?
- Hỡi trái tim dịu dàng nhân hậu của ta,
ta vẫn rất buồn vì những vần thơ ta không có tiền để cho cụ già ăn xin giữa phố, không có sữa để cho đứa bé chết dần trong tay mẹ đêm qua,
không xây được ngôi nhà để che gió mưa cho người nông dân nghèo lận đận, không ngăn được mưa bom bão đạn của kẻ bạo ngược tham tàn,
nhưng những vần thơ ta nguyện làm ánh sáng để xua đi bóng đêm cho những kẻ lầm đường, trở về đi tìm lẽ phải,
làm ánh trăng soi vào ngõ tối đời người,
cho người mẹ nghèo ngước nhìn để tìm hy vọng cho con,
sẽ làm cành hoa tỏa hương, làm bạn với xác chết tức tưởi bên đường, làm tiếng đàn đêm khuya tĩnh mịch thức tỉnh những kẻ gieo rắc chiến tranh, làm dịu đi những cái đầu tham lam dối trá hại người.
Thơ ta sẽ gieo vào hồn người những ước ao cháy bỏng làm thanh khiết cõi nhân sinh,
làm ngọn gió lành ru ngủ biển xanh, đừng mang theo bão tố,
thơ ta biết quằn quại đớn đau trước những người cùng khổ,
biết đi tìm đuốc tuệ soi sáng vô minh,
những vần thơ về tình thương yêu mà thượng đế dành cho ta, sẽ không trở thành vô ích dưới ánh mặt trời.
Hỡi trái tim, nàng đã ban nhiều ân huệ cho ta,
ta phải trả xong món nợ cho đời, thì dù mái tóc ta xám bạc thì cũng đã sao ?
Ai sinh ra mà không phải chết, vì có chết thì mới có sinh ra. Ta xin làm một cánh hoa úa tàn đêm nay để sáng mai có trăm ngàn bông hoa rực rỡ.
Hãy biến cuộc đời đau khổ thành bài tình ca bất tử giữa trời xanh.

17 thg 12, 2018

Hoang Tưởng


Truyện ngắn của KIỀU GIANG
Đã quá một ngày đêm, Tuấn không hề ăn uống gì . Anh cứ quì mãi nơi góc nhà, miệng lẩm bẩm những câu gì không rõ .Trưa nay ,Quyên cố gắng dỗ đút cho chồng mấy muỗng cháo, nhưng cứ ngậm vào rồi Tuấn lại phun ra, mắt lơ láo, đờ đẫn , dáng hình tiều tụy trong bộ áo quần pyjama đã nhàu nát hôi hám mà mấy bữa rồi, anh nhất định không cho Quyên thay. Những con ruồi xanh được dịp, đậu cả trên mặt mũi anh . Quyên thở dài, đưa tay đuổi thay cho chồng . Hồng Quỳnh, đứa con gái lên ba của vợ chồng Quyên, có lẽ chưa hiểu nổi những gì đang xảy ra, nên cứ chồm hổm, hai bàn tay buông thõng trên hai gối, trố mắt nhìn cha, rồi quay sang mẹ: “ Sao Ba không chịu ăn cháo hả mẹ?”. Quyên không thể trả lời con , vì cổ chị nghẹn cứng, cố nén những giọt nước mắt chực trào ra. Chị không muốn khóc trước mặt con, vì sợ những mảng tối của cuộc đời đã sớm xâm nhập vào tâm hồn còn quá bé bỏng thơ ngây.

8 thg 12, 2018

Chữ Nghĩa Lưu Đày


Thơ KG
Đêm qua tôi thấy những chữ nghĩa tôi ngồi khóc,
Những chữ nghĩa ấy tôi viết cho vầng trăng đêm không sáng,
để cho tôi còn thấy vẻ đẹp xán lạn của mùa thu?
tôi viết cho những trang sử âm u được ca ngợi dối lừa.
Những chữ nghĩa ấy tôi đã viết cho vẻ u buồn của biển xanh,
những phút giây chết lặng của Trường Sơn,
tôi viết cho hai mươi năm đổ máu anh em,
chảy về biển đông
để bây giờ trở thành vô nghĩa.
Những chữ nghĩa ấy tôi viết cho lửa cha ông còn giữ ấm quê hương,
lớp rong rêu bám trên thành lịch sử
cũng muốn hát bài hành ca về cõi vô biên,
cho bờ đá Tây Nguyên ngàn năm thức dậy,
chắn giặc thù đang vùng vẫy ở biên cương,
tôi viết cho ngọn gió vong thân tìm về tổ quốc.
Chữ nghĩa ấy đã đi qua vùng tăm tối của nhân gian,
những kẻ chăn dân thể hiện ươn hèn, quyền uy và tội ác,
chữ nghĩa ấy đang quằn quại dưới lớp“ văn minh”
của bọn quỷ bắc săn người.
Nhưng người quản thủ tàng thư quốc gia bảo rằng,
chữ nghĩa của tôi không được viết trên giấy,
không được gửi lên trời,
không được dìm xuống biển,
không được ghi bên rìa của những trang cổ thư,
không được làm tiếng chim để hót vu vơ giữa phố…
Và những chữ nghĩa tôi phải mãi mãi bị lưu đày.

25 thg 11, 2018

Ký Ức Mùa Thu


Kiều Giang
Cơn gió mùa đông
em mang theo
làm buốt giá trang tình sử
đêm khuya rồi, ta ngồi viết nỗi hoang vu
Khi người đến
sắc vàng thu
rực trong rừng mơ thay áo
hôn lên đêm bão những màu hoa
em lặng thinh trên đôi cánh tay Aphrodite
ta vụng về nâng dạ khúc Beethoven
Những phút giây diễm kiều đêm
trên vành môi nhật nguyệt,
cánh hoa nào
nở trong mùa thao thiết kiêu sa
Em một lần nở hoa
trên đồi hoang cỏ cháy
đêm đêm dòng suối khao khát trào dâng,
em bước đi giữa màn đêm,
sương đẫm áo mùa trăng bạc thếch
cuộc tồn sinh ngổn ngang trên đôi môi hờn trách
mắt dõi tìm thánh thiện phục sinh.
Ta ru em trên cánh võng thời gian,
giữa khung trời lộng gió,
áo bạc màu, đời vui chi nắng Ngọ,
vườn tình ta nho nhỏ,
xin đôi mắt em
muôn đời ở lại
trong ký ức mùa thu…
Tranh PICASSO

18 thg 11, 2018

Chạy Trốn


Truyện ngắn Kiều Giang
Có lẽ không có ai dám nói là mình có thể định nghĩa đầy đủ, thế nào là sự bất hạnh lứa đôi trong cuộc nhân sinh. Nhưng chắc chắn sẽ có ai đó tự cho rằng, mình có thể đã cảm nhận đầy đủ nỗi bất hạnh đó từ cái hạt bụi nhỏ nhoi ở trọ này. Cho nên, khi mở đầu tác phẩm bất hủ Anna Karênina, Léon Tolstoi đã nói rằng “ Mọi gia đình hạnh phúc, họ đều sung sướng một cách như nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh, họ lại có một kiểu đau khổ riêng”.
Đã tám giờ sáng, nhưng nàng không thể nào nhấc nổi cái đầu ê ẩm, nặng như chì, lên khỏi gối. Nỗi bơ vơ lạc lõng lạnh giá đang bao trùm căn phòng. Nhìn lên trần nhà, nàng thấy hình như cái quạt đang quay tít, nhưng thực ra nàng đã tắt từ đầu hôm, vì cảm thấy lạnh.

13 thg 11, 2018

Gửi Mùa Đông PARIS

Kiều Giang

Nước Sông Seine,
lạnh mùa đông tới, 
Cầu Mirabeau,
em ngồi đợi ai đây!
Paris vầng trán có gầy,
Câu thơ tri kỷ đã đầy tay em?


Anh lặng lẽ
từng đêm viễn mộng,
Trời Paris
còn rộng chăng người ?
Em đi ngợp phố mây trời,
Tay đơm sen hạ, đào dời gót đông!

Cửa Khải Hoàn,
môi hồng nghẽn lối ,
Eiffel chiều,
có vội không em?
Có người đứng đợi bên thềm,
Hay là em vẫn thênh thênh chiều buồn?

Notre-Dame,
Tiếng chuông cứu rỗi,
Paris buồn,
còn đợi ai không,
Trăm năm tìm nửa chữ đồng,
Đem vần thơ buộc tơ hồng dấu chim...
SG 02-01-2012
Cầu Mirabeau, Sông Sein và Tháp Eiffel Paris.

10 thg 11, 2018

Vu Lan Nhớ Mẹ


Kiều Giang

Ngày tháng cũ,
mỗi lần qua phố nhỏ,
Nhớ quê xa,
mắt mẹ rối lam chiều,
Con đứng lại,
khóc thầm quanh nỗi nhớ,
Bóng mẹ gầy,
thương giọt nắng liêu xiêu.
Mùa bấc nổi,
phênh liếp đùa bếp lửa,
Vai áo sờn,
hồn gánh nỗi gian nan,
Chút hơi ấm,
những đêm dài rơm rạ,
Mẹ khóc thầm,
cha tận cuối quan san.
Vu Lan năm nay,
mưa nhiều lắm mẹ,
Nuớc mắt con thầm,
hay nuớc mắt mẹ xa,
Hàng cây đứng,
rũ buồn vuơng tóc nhớ,
Con nguớc nhìn,
bóng mẹ cõi bao la.
Mẹ đã xa rồi,
làm sao con báo hiếu,
Bước trần gian,
trơ trọi một mình con,
Bông hồng trắng
gửi mây trời ảo diệu,
Con khấn thầm
Bồ Tát Mục Kiền Liên.
Đêm mênh mông,
con ngồi khóc mẹ hiền,
Mẹ cười,
con trai
sao lại nhiều nước mắt,
Thương con,
mẹ đưa tay gầy vuốt tóc:
Tóc bạc rồi,
mà khóc tựa trẻ con !…
Rằm tháng Bảy 2018

31 thg 10, 2018

Cuộc Trò Chuyện Giữa Trái Tim Và Bạo Chúa


Thơ Kiều Giang
-Hỡi BẠO CHÚA, ngài sinh ra từ đâu vậy?
-Ta sinh ra từ nụ cười và nước mắt của trần gian,
-Ôi vinh quang thay cho ngài, trái tim ta, mỗi phút giây, cũng đã từng rung lên vì nụ cười và nước mắt.

28 thg 10, 2018

Mùa Thu Và Em

Kiều Giang
Tìm theo lá đỏ mịt mù,
Em đi ngàn dặm mưa thu bụi vàng,
Anh về ru giấc chiều hoang, 
Tiếng ai vọng giữa hôn hoàng tỉnh say.

Người cho nửa sợi lông mày,
Ai đem buộc chặt kiếp này vào em?
Tay nào ngát nhuỵ thu đông,
Lược nào em chải mấy dòng tơ xanh.

Môi nào mọng giữa giấc anh,
Tiếng em - oanh yến trên cành sương mơ,
Áo nào đẫm nguyệt đào tơ,
Gót nào dẫm nát cả bờ thuỵ miên.

Tiếng em vụn vỡ giáo đường,
Chúa về ngơ ngác thánh chương bàng hoàng,
Làm sao nhặt hết thu vàng,
Gửi em mùa vắng lỡ làng dấu yêu!

          Tàn thu 2012

23 thg 10, 2018

Khe Trời


Tùy bút Kiều Giang
cả đời hắn là một cuộc đi tìm, đi tìm chiều cao và độ sâu, hắn muốn luôn sống trong cảm thức về chiều cao và độ sâu, hắn không muốn kéo lê cái thân phận hắn trên mặt đất bằng, hắn có cảm giác bay bổng tuyệt vời nếu bên này là đỉnh cao và bên kia là vực thẳm, hắn thích úp mặt vào đỉnh núi, vào khe trời để nghe tiếng vọng của núi rừng, tiếng suối trong veo, vi vu dưới đáy vực, mà hắn gọi đó là tiếng nhạc trời, những âm thanh huyền diệu làm sao, hắn nói là hắn mãi đợi chờ, đợi chờ bao lâu cũng được, đợi chờ không biết mệt mỏi, vì đôi khi cả đời người, còn không được nghe.

15 thg 10, 2018

Tiếng Hát Của Dòng Sông


Thơ Kiều Giang
Đã bao năm,
em đưa ta về giấc chiêm bao kỳ bí , 
thuyền em êm đềm trên dòng sông xanh tuyệt mỹ,
và những dỗi hờn em lấp cả sắc vàng thu.
Ngày vui,
em cười ngập cả nắng mai,
còn ta thì vác trên lưng thân phận làm người,
cùng tình yêu em,
gập ghềnh đi qua thế kỷ,
bờ môi nào mộng mị giữa hồn ta ,
Mùa thu đọng lại trên nụ cúc vàng,
đêm hôn mãi vầng trăng,
ta say hát ngàn năm trên bến bờ hoài vọng,
thương em xa, tận biển rộng...
sông dài.
Đêm nào ta cũng neo thuyền trên bến sông
đợi chờ người con gái
ngồi ngắm mây trời lãng đãng,
giận hờn ta vì mấy ngôn từ lãng mạn của trần gian.
Em có biết đâu rằng,
hồn anh một thuở đi hoang,
gặp em giữa những đam mê,
dưới bóng thời gian huyền thoại,
cõi văn chương, em rủ ta ở lại làm người.
Thuyền em mãi mãi rong chơi,
ta ôm nỗi nhớ hoang vu,
làm sao trả lời với gió,
tiếng thở dài của em làm bão tố,
giữa hồn anh
Có những cánh hoa
nở trong trần gian,
có những bóng mây
bay qua đời anh,
nhưng chỉ có mình em dạy cho anh tiếng hát của dòng sông,
để anh hát trong chiều sương,
anh hát trong màn đêm
vô thường…
Tranh st trên mạng

10 thg 10, 2018

Khúc Hát Từ Đáy Mộ


Kiều Giang
Khi em quyết định trả thù anh,
cũng chính là lúc anh nghĩ mình không còn là con người của ngày hôm trước,
anh muốn đem theo những tháng năm mắc nợ xuống mồ,
những tháng năm mà em đã gọi anh là tên lãng tử,
vì anh đã cố hát khúc niệm từ cho hai chữ tình yêu,
Em đã hát tang khúc lên những ngày vui của quá khứ,
còn anh cố nhặt những mảnh kính vụn của cửa sổ nhà thờ,
sau cái đêm nữ con chiên thất tình đập phá,
tiếng hát của em sẽ làm cho mộ chí của đời anh đi về phía…
muôn trùng,
những lời nói khô như sa mạc của anh
cũng đã nhuốm màu sắc của ái ân.
và em cũng phát hiện ra một chân lý rằng
không có một người đẽo đá kiết xác nào
cần mẫn hơn các nhà thơ,
rồi em nguyền rủa anh như đứa con hoang của thượng đế,
Máu của người nghệ sĩ thường rơi vãi trên những ruộng đồng,
trên những cánh rừng,
trên những bến cảng,
và trên cả những mặt đại dương xa xôi,
điều mà trí tưởng tượng của người đàn bà biết rất rõ.
Em lại bảo rằng anh đang đi về phía những cạm bẩy của hạnh phúc,
anh cố hiểu ra có một điều rất thật,
và là một điều duy nhất,
thượng đế mới là kẻ đánh lừa những trái tim thổn thức vì yêu,
Anh đã không nhận một lời an ủi nào từ số phận đâu em,
vì cả những tia sáng hoàng hôn nhìn anh cũng là những cái nhìn rất vật chất,
anh cứ nghĩ thời gian là không có thật,
và không nên đưa tay đào bới những nấm mồ.
Anh muốn trở thành kẻ tôn thờ thuyết hư vô,
khi anh đã bước qua bên kia bờ số phận,
anh không bao giờ trao cho ai
cái chìa khóa của chiếc hòm riêng tư đời mình,
để âm thầm tiếp tục mang bí mật kia xuống mồ,

tình yêu sẽ mãi mãi thuộc về hư vô…
SG 28-7-2018