Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 4, 2012

ĐÔI MẮT CỦA DÒNG SÔNG


Quê hương là đôi mắt em
Như trăng sáng trên đồi ký ức
Là cánh diều - tay anh thả - trong mắt em ngày trước
Là trái cam vàng - em ngọt giấc anh mơ
Là nơi anh giấu những vần thơ
trong túi áo - anh chờ em qua ngõ
 là đuôi mắt em nguýt dài mắc cỡ
Chẳng chịu nhận cành hoa sim – tím áo lúc tan trường
 
Quê hương là  dáng bụi tre lả ngọn bên đường
Chiều nghiêng nắng - mừng em lừa trâu qua ngõ
 là nơi anh yêu em vì cái mùi rơm rạ
 mắt em mừng - thương tay mẹ khói chiều lam
 
Quê hương là những  trưa hè ta tắm sông
Sông nước cạn - em nằm không dám dậy
Và con sông quê từ ấy
Muôn thuở chảy vào hồn nhau
 
Quê hương là nỗi đau
Giặc hiếp em trong một trận càn - khi em bị bắt
Để một ngày, em thành du kích
Súng trường - chân đất - giữ quê hương
 
Hai mươi năm chiến tranh
Em nuôi màu xanh tổ quốc
Anh nhớ em ngàn đời
Ôi ! Đôi mắt của dòng sông...

Không có nhận xét nào: