Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

19 thg 4, 2012

SAU BIG BANG [20]


Thomas Grünfeld  - 3 Löcher


Có người bảo cuốn tạp thế sử được chép vào thời
trên thế giới xuất hiện hàng loạt các thi nhân,
triết gia, sử gia, thời của các vĩ nhân, nhưng
kẻ bảo sách không phải sử, mà là những sấm
ngôn được nói ra từ cửa miệng của một vị
thần nào đó có duyên nợ với nhân gian, bỡi
niên đại của sách không chép theo kiểu lấy
năm công nguyên mà lấy vụ nổ lớn (big bang)
làm mốc.
 
Mà thôi, những chuyện đó là chẳng quan trọng,
điều đáng suy nghĩ có phải sách là chép cho loài
giống người đương đại hay chép cho một loài
giống người chưa hoàn chỉnh nào đó, cũng
thuộc họ người, nhưng khoa học ngày nay chưa
phát hiện được.
Sau khi bỏ ra công sức (quá lớn) để sửa chữa
sắp đặt lại sách, tôi mạo muội đề tên tác giả
Nguyễn Thanh Hiện cho tiện bàn luận khi nói
đến chuyện sở hữu trí tuệ, và nếu như đấy là
một cuốn tạp thế sử thì sử văn chẳng qua cũng chỉ
là một thứ văn chương hư cấu, do vậy tôi mới
xếp sách vào loại tiểu thuyết theo kiểu sắp xếp
đương đại.


                                  PHỤ LỤC SÁCH SAU BIG BANG :
                                          BẠT MẠNG KÝ SỰ,
                               TỰ THUẬT CUỘC RONG CHƠI BẠT
                               MẠNG CỦA DANH SĨ HỌ KHUẤT Ở
                                ĐẤT BẠT, NƯƠC LÂM BÔN, CUỘC
                              RONG CHƠI DIỄN RA VÀO NĂM THỨ
                                14 TỈ LẺ 709 TRIỆU SAU BIG BANG


 văn chương là cái vẻ sáng đẹp của con người,
cho nên văn chương sẽ tàn phá hết thảy những
gì không phải là văn chương.
dụ ngôn trên núi.                                                        


[đại mộng]
nhưng thật buồn cười là ta với ông bạn xứ găng của ta đã bị đám vua chúa hiếu chiến  lường gạt, vừa đến lưng chừng núi là bọn ta đã nghe thấy tiếng hô hét vang lên khắp nơi, chẳng lẽ lại đánh nhau nữa hay sao,
bấy giờ thì bọn ta không tin là bọn họ lại phản bội lời hứa với thánh thần một cách mau chóng như thế, nhưng khi quay trở lại đỉnh núi thức, ta với ông bạn ta đã nhìn thấy những cảnh tượng đang diễn ra trên mặt đất là còn nghiêm trọng gấp bội lần trước đó, từ thảo nguyên ku lan, đám quân thợn thợn đã kéo thẳng vào xứ găng, hãy đem chúng về với tổ tiên của chúng, thằng cha thủ lĩnh thợn thợn cứ hét lên, cho đến lúc ấy thì chính mắt anh danh sĩ đất bạt đã nhìn thấy thủ lĩnh một nước đại cường cầm gươm đâm vô cổ  một người xứ găng một cách ngon lành mà vì ở trên đỉnh núi thức quá xa nên ta chẳng thể nhận ra đấy là đàn ông hay là đàn bà, trước đấy, ở thảo nguyên ku lan, bọn họ chia làm hai phe để đánh nhau, nhưng lần này là  đánh nhau loạn xạ, ta thấy trên khắp mặt đất chỗ nào là cũng có đánh nhau, cũng có lửa khói bốc lên ngút trời, và từ khắp mọi nơi là đang vọng về tiếng khóc than, là chia nhau để chiếm đất, ta có hơi hoảng  khi nghe  ông bạn xứ găng của ta nói thế, nếu  mấy thằng cha đại cường chia nhau đánh chiếm mặt đất này, thì cái xứ sở chôn  nhau cắt rốn nhỏ bé của ta bị xóa tên tuổi khỏi bản đồ mặt đất là cầm chắc, cả ta và ông bạn xứ găng của ta đều không cầm được nước mắt khi nói lời chia tay nhau ở chân núi thức, giờ ngài định đi đâu, ông bạn xứ găng của  ta hỏi, ta nói là phải quay về đất bạt, và định hỏi có phải ông ấy trở về với đàn dê của mình hay không, nhưng chợt nhớ là thảo nguyên ku lan đã bị thiêu rụi, nên lại thôi, bọn ta gạt nước mắt, và quay đi, đám quân thợn thợn đã rút khỏi xứ găng, ta chỉ còn gặp những xác người và xác trâu bò ở trên đường đi, ở nơi cánh đồng lúa đã bị thiêu cháy ấy, ta đã gặp những người không còn đủ chân tay đang trườn bò trên mặt đất, hãy trả lại đất nước và trả lại sự sống cho ta, bọn họ vừa trườn lên phía trước, vừa gào thét, ta theo nói với họ rằng, điều họ đang muốn có là chỉ xảy ra trong mơ, ta đã tìm đủ mọi cách diễn giải về chuyện ấy, nhưng bọn họ chẳng chịu nghe, vẫn tiếp tục gào thét, và trườn lên, dường như cảnh tượng ấy là diễn ra trên suốt con đường ta trở lại đất bạt, những người đã mất hết chân tay trong cuộc binh đao vừa xảy ra là  đang cùng nhau trườn lên phía trước để đòi lại những gì họ đã mất, ta thì còn nguyên vẹn thân thể, nhưng ngày nào cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, nên có cảm tưởng là mình chẳng còn sống nổi, cho đến hôm gặp lại con mực của ta, thì ta mới thấy vui  một chút, cái mùi chó và mùi anh danh sĩ họ khuất là quá quen thuộc nhau, nên vừa trông thấy nhau là nhận ra nhau ngay, là con mực của ta, ta reo lên, và nó, cái con chó thân thiết với ta từ thuở nó mới sinh ra ấy, cứ chòm lên lên người ta, rên ư ử, quả tình là ta có lỗi với nó, tự cái buổi dong thuyền độc mộc ra khơi là ta đã bỏ nó lại nơi bờ biển ấy, không ngờ con mực của ta cũng là tay bạt mạng, đã chạy đi tìm ta giữa cuộc binh đao, đất bạt tiêu điều quá, ta chẳng còn nhận ra cảnh cũ, mày là thằng nào mà dắt chó tới đây, mấy đứa nhỏ con trai ta gặp đầu tiên ở đầu làng gọi ta bằng thằng, làm ta rất hoảng, binh lửa đã khiến cho con người ta hoảng loạn đến mức thế sao, chắc lúc ta ra đi chúng còn  quá nhỏ nên ta chẳng rõ chúng là con nhà ai, nhưng không phải chỉ là mấy đứa đó gọi ta bằng thằng, mày là thằng nào lại đến đây, mấy người lớn trong làng, ta cũng không còn nhớ ra họ là ai, khi trông thấy ta thì quát lên thế, tới lúc đó ta mới hoảng hốt đi tìm vũng nước để soi thử mình đã thay đổi đến mức nào sau cuộc rong chơi bạt mạng, thì ra, cái chủ nghĩa ngày nào cũng thấy vui đã làm cho ta trẻ ra đến nỗi ta cũng chẳng nhận ra ta, sau cuộc đọ sức giữa các thủ lĩnh các bầy đàn, người đất bạt như chết gần hết, những người ruột thịt của ta cũng chẳng còn ai, những người còn đi lại được ở đất bạt , không què mẻ như ta đã trông thấy trên khắp mặt đất, chỉ là may mắn sống sót, giờ bọn họ như có vẻ rất sợ những gì từ bên ngoài xâm nhập vào làng, dẫu chỉ là cái anh người lớn vừa mới hóa trẻ là ta, ta cố nói cho bọn họ hiểu ra mình là anh danh sĩ họ khuất đã rời bỏ đất bạt rong chơi tự buổi ấy, nhưng chẳng ai tin, mày con nhà ai lại dám giả danh họ khuất, bọn họ quát mắng xua đuổi ta như xua đuổi một thứ tai họa, cho đến hôm con mực của ta cắn áo ta để kéo ta chạy, ta vừa chạy vừa ngoảnh lại thì thấy người làng ta đang cầm gậy gộc đuổi theo ta, người đất bạt không cho ta ở thì ta phải ra đi thôi, cũng là chuyện bầy đàn của loài người bọn ta đấy thôi, ta thở than với con mực, và bảo là ta với nó sẽ  đi đến cuối đất cùng trời, nói là nói vậy, chứ  con người trên mặt đất đang là thế, thì ta còn chỗ nào để rong chơi, từ đó, cái chủ nghĩa ngày nào cũng thấy vui của anh danh sĩ họ khuất coi như hoàn toàn sụp đổ.

giã

Không có nhận xét nào: