Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

1 thg 8, 2011

Tặng Vật Của Trời

tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện

chín
trút xác 

    Tựa một cuộc trút xác, cả tôi lẫn nàng gần như mất hết những khái niệm về thời gian không gian cố hữu. Đêm, nàng thức trò chuyện cùng hóa nhi. Nhưng đâu còn phân biệt  ngày đêm mà nói thức với ngủ.
 
Có người hỏi kẻ này, hỏi hạt bụi này, hóa nhi là ai? Kẻ này bảo đấy là một đứa bé thích những trò chơi làm nát lòng con ve sầu trên cây thong dong. Lại hỏi về cây thong dong. Thưa, có bao giờ thấy mặt trời mặt trăng vội vã đâu, nếu là biển, thì sáng tinh mơ, mặt trời trườn đi ở trên nước, nếu là bầu trời đêm có nhiều mây, thì mặt trăng ẩn hiện ở trong mây, cái cách như thế của mặt trời mặt trăng thì gọi là thong dong. Nhưng cây trên rừng thì khác với mặt trời mặt trăng? Sao lại khác. Kẻ này lại viện đến hóa nhi. Lúc bấy giờ thì kẻ này bảo hóa nhi là một đứa bé thích thứ trò chơi  làm cho cây trên rừng trỗ bông, nghe mùi hương, lũ ong kéo đến,  hút mật xong thì bay đi, nói hút mật nhưng là để làm cuộc truyền sinh, mùa xuân thì trỗ hoa, sang hạ thì lũ ong kéo đến,  bước qua thu là có quả…như  thế chẳng phải là thong dong sao?  Lại hỏi hóa nhi là ai mà con người có thể vừa ngợi ca vừa nguyền rủa? Kẻ này, hạt bụi này, lại phải nói đến sự lặng lẽ. Có góp lại hết thảy những gì dưới gầm trời này, từ tiếng rỉ rả của lũ côn trùng cho đến tiếng rền của núi, thì cũng chửa bằng một tiếng tơ lòng. Thì chẳng phải  đất trời này cũng bắt đầu từ một tiếng tơ lòng? Lặng lẽ mà sắp bày. Một thuở  có không làm cuộc giao hoan. Từ đấy chảy về dòng càn khôn lặng lẽ. Có ca ngợi hay nguyền rủa thì trời đất có nói gì đâu. Lại hỏi như thế thì ca ngợi hay nguyền rủa là ca ngợi nguyền rủa chính mình? Kẻ này bảo, thói hư danh với con người cũng tựa như con sâu với chiếc lá… Giờ thì em phải đi gặm cỏ đây. Khi thôi trò chuyện với  hóa nhi, nàng quay sang tôi, bảo là  thấy đói, phải đi tìm cỏ. Tôi hỏi đi tìm ở đâu. Nàng bảo đấy là giống vật cũng từ dưới nước trườn lên bờ cùng lượt với lũ cóc ếch nhái. Tôi bảo, giờ thì gọi là những cánh đồng cỏ. Mới hôm nào đây, có người đã ca ngợi lá cỏ.  Nàng bảo. Tôi bảo, mới hôm nào đây thôi, thì cái giống vật to lớn ấy đã phá nát những cánh đồng cỏ tươi tốt trên mặt đất. Đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Nàng bảo, và cứ ôm lấy người tôi. Tôi cũng ôm lấy người nàng, vuốt ve nàng từ đầu đến chân. Khi tay tôi chạm lên lớp áo lông mịn màng của nàng, tôi hỏi nàng có cảm thấy hạnh phúc không. Nàng bảo có. Như ngày hôm nay em không phải là  giống vật gặm cỏ, mà là một con người, thì sẽ đau khổ biết bao.  Giọng nói dịu dàng của nàng như đang  hóa thành thứ hương thơm mùa thu. Và tôi thì cảm thấy mình nhẹ tênh như chiếc lá mùa thu đang rơi trong thứ hương thu kỳ bí. Về sau, khi mọi thứ đã trở lại bình thường, chúng tôi mới biết là mình vẫn  quẩn quanh trong khu rừng có đoạn suối chúng tôi đã gặp thần ánh sáng hóa thạch. Quẩn quanh ở trong rừng bao nhiêu ngày ai mà biết. Nhưng khi gặp những người đi đãi vàng hỏi thì chúng tôi bảo là gần nửa nghìn ngày. Bọn tôi hỏi thì anh chị bảo là ở đây gần nửa nghìn ngày. Những người ấy kể lại. Bọn họ đi đãi vàng ở thượng nguồn con suối, gần cái thác trời ấy, vàng chẳng có, quay về đến đoạn suối ấy thì gặp chúng tôi. Bọn họ có cả thảy là năm mươi người. Chẳng biết tôi và nàng bị bệnh gì, nhưng bọn họ cứ chia nhau đi hái lá thuốc. Năm mươi người là năm mươi bài thuốc. Chẳng biết là bệnh gì, nhưng ngày ngày bọn họ cứ bắt chúng tôi uống lá thuốc. Những cảm thức trần gian từ từ trở lại với chúng tôi. Cho đến lúc  chúng tôi nhận ra mình là ai, và nhận ra những người đi đãi vàng,  thì bọn họ mới chia tay chúng tôi. Cứ coi như chuyến đi không thành. Bỡi cái thác trời không còn là niềm cảm hứng trong cuộc truy tìm chân lý.


Không có nhận xét nào: