Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

21 thg 8, 2011

Trở Lại Cõi Trần

             Thơ Kiều Giang


 Hỡi Lọ Lem,
Không có Em, quỷ sẽ cướp mất linh hồn anh và vầng trăng chẳng bao giờ hiện hữu
Trên tay Em là chiếc bình tiên ảo diệu ,chứa khuôn mặt của trần gian .
Anh trở về với tại ngã mênh mông để lắng nghe dòng sông tình Em hát.
 Những gì mà trái tim anh cảm nghiệm đều là một phần máu thịt,nụ cười và nước mắt của tình Em.
Anh xin nói một lời cùng với những gã điên đã coi Em như một phần sở hữu. Họ có biết đâu , Em là màu trăng linh diệu, là vườn hoa muôn sắc, có bao giờ hứng chịu những lời ngon ngọt vu vơ.
Em múa hát trong vĩnh cửu của rừng thơ. Em bay xa khỏi sự suy tôn và hoài vọng điên cuồng. Em ban phát niềm vui và nỗi u hoài thống khổ. Em là biển thẳm của đam mê, là núi cao của sáng tạo. Em đã cho anh diện mạo con người.
Hỡi Lọ Lem,
Em là mùi hương trinh huyền ngan ngát, là tia nắng hồng tươi mát của bình minh.
Em đã cho anh những câu hát của thánh nhân, để xua tan loài ma đêm man rợ.
Em là hạt cam lồ của đấng từ bi nhỏ xuống làm tan đi những cuồng si của lòng đất lạnh.
Chiều nắng tắt bên bờ Vi Liên Thiền Giang huyền thoại. Phật đuổi anh về trơ trọi cõi trần gian.
Anh bắt đầu đi tìm chân lý của niềm tin, nhưng anh vẫn chơi vơi giữa phế hưng băng hoại. Trên lưng con lạc đà gầy chỉ còn lại nỗi đam mê.
Anh lang thang triền miên trong miền ngôn ngữ điên, bên phím dương cầm chờ tay Em thánh thót, chiếc cầu vồng với muôn thanh âm hương sắc và tiếng gọi Em trầm se thắt giữa hồn anh...
 

Không có nhận xét nào: