Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

11 thg 12, 2019

Cơn Lốc Màu Hoàng Hôn Trên Lâu Đài Hoang


Kiều Giang

Những lâu đài hoang vẫn còn đứng trong sự kiêu hãnh,
những con cú thay mặt chúa, đọc tuyên ngôn 
về sự hình thành vương quốc của loài khuyển biến đổi tuyến yên của Bulgakov,
loài hoàng khuyển bỗng bạo gan tuyên bố thay Chúa đi ban phát cơm áo và Thánh kinh..
cục đất, chén cơm và cái súng bỗng đẻ ra thiên đàng,
bầy sói bảo rằng thiên đàng đang ở trước mặt loài đứng thẳng,
nhưng họ không thấy Chúa mà chỉ thấy những những tên đao phủ.
Cái cằm của gã thợ săn chĩa dọc theo vĩ tuyến,
tín đồ của dị giáo xé toạc đức tin,
treo lơ lửng cái gọng sắt trên đầu 14 thực thể độc lập
giữa cung điện mùa đông,
khi bộ ria của con khỉ đầu đàn rung lên,
thì ngay lúc đó hàng triệu người tù “khổ sai lương tâm”
gục xuống trong bộ quần áo rách của mùa đông nơi thiên đường tuyết phủ
và bên cạnh họ là loài vượn, tay lúc nào cũng lâm le lưỡi lê.
Bốn mươi triệu người dân nơi lục địa già,
hiền lành, mở trừng mắt, trước lúc vĩnh viễn đi xa,
tháp chuông trên nhà thờ chính thống giáo rung lên tức tưởi từng hồi trong suốt non thế kỷ,
Từ cuối những năm ba mươi,
Tên ria mép trán thấp
đã âm thầm và bí mật ôm hôn tên chủ lò thiêu,
trong mưu đồ chia đôi lục địa và tiêu diệt giống người Hebrew, trước khi gã cuồng ngông cho nổ súng,
mở đầu cuộc tàn sát nhân loại lần thứ hai.
Hàng triệu người Hebrew và của xứ sở Bạch dương ngã xuống,
những hố chôn người nằm ngay trước mũi xe tăng
đang bảo vệ chủ nghĩa phi nhân
sắp chết yểu.
rồi một ngày ông đầu hói đã trả lại bánh mì, rượu vodka, bầu trời xanh và khí trời cho dân xứ bạch dương và 14 dân tộc sống dưới lưỡi lê và thánh kinh ra đời từ thế kỷ 19,
Tiếng chuông giáo đường trên các nước nơi phía đông lục địa già…
vang động cả vầng trăng không chịu ngủ,
nước mắt của loài bồ câu nhỏ xuống cung điện buồn
suốt thế kỷ bơ vơ,
Kẻ cơ hội ăn cắp chiếc bánh mì của lịch sử,
lại muốn tiếp tục đưa lục địa già
trở lại dưới bánh xích xe tăng
với mộng làm vua kiếp kiếp…
nhưng cả loài người đã từ chối hắn,
nên hắn quay mặt về phía mặt trời
để tìm đồng minh,
làm kẻ cướp.
SG 3-11-2016

Một Đời Mang Theo


Kiều Giang

Người đã bỏ thần linh để về với ta
nơi trần thế,
hỡi Aphrodite,
có phải em đã sinh ra từ bọt bể,
mà muốn cùng ta thánh hóa cuộc phù sinh,
ôi những lọn tóc vàng trong giấc mơ thần thoại,
thơm màu sóng bể thiên thu,
giữa hoàng hoa vô tội,
ta xin làm Pygmalion trên thành Chypre,
để nàng hóa thân thành Galatee
trong bức tượng ngà được khắc bằng máu con tim,
cùng tình yêu con chữ,
ta nào dám xa hoa ngôn ngữ,
nên mãi còn thao thức
trên lưng ngựa hoang phận số đời mình,
hôm nay ta nghe những bàn chân ẩm ướt
của những chiếc lá vàng rụng kín mùa thu,
và những tiếng xào xạc của khu rừng
đi tìm hồng hoang,
với khuôn mặt của người khiếm thị,
và tình yêu thì không có khuôn mặt,
mãi mãi hoang vu.
rồi một ngày ngôi nhà và đền đài,
dính chặt vào hiện thể em,
cùng những lời dị ngôn,
hình như đi ra từ âm phủ,
em vô tình vấp ngã,
ngôi nhà cùng những gì của trần gian nhi nữ
đè lên chiếc lưng trần của ta,
nghe rất mượt mà,
những đóm lửa thiên hà vụt tắt,
trên lưng ta, hiện thể mù lòa,
em bỏ ta
rồi bước đi trên đôi chân của thiên thần
theo chàng Ares
biến thể khuôn mặt,
Aphrodite đã vong thân,
ta chìm vào vô thức của ngàn năm
câm lặng.
SG 29-7-2019

17 thg 11, 2019

Tổ Quốc Hay Ngai Vàng


Truyện ngắn Kiều Giang.

Trong năm ngày đêm, kinh thành Thăng Long chìm trong máu lửa, người ta chỉ nghe tiếng súng, tiếng thét và tiếng trống xung trận của quân Tây Sơn và tiếng la hét thất thanh của tàn quân Tôn Sĩ Nghị, mùi thuốc súng trộn với mùi máu quân Thanh còn đặc quánh trong không khí. Sáng nay vua Quang Trung, một mình ngự trên chiếc ghế rồng ở điện Kính Thiên, mà cách đây chỉ mấy ngày, Chiêu Thống còn ngồi trên đó. Nhà vua liếc mắt nhìn ra cửa Đoan Môn và ban lệnh:

Mãi Tận Đỉnh Trời




KIều Giang
Ta cúi
nâng em huyền thoại, 
Một sáng
hay
một chiều sương,
Gió thốc bên đồi
cỏ cháy,
Hoang sơ
một cõi loạn cuồng.
Ta ôm
em chìm hơi thở,
Bình minh
gọi nắng bên trời,
Gió cuốn
oằn mình
ở lại,
Cho em
thơm mãi
cuộc người,
Điệu hát
ru mềm tính thể,
Thời- không
em gói mang theo,
Bỏ lại
mình ta
nằm đợi,
Ngàn sau
như gió qua đèo.
Đường khuya
em về
cuối lối,
Em cười,
một chút văn chương,
Cúi đầu
ta trao thần thoại,
Cho em
mãi tận đỉnh trời…
SG 21-7-2019

Trống Rỗng


Kiều Giang
hôm nay tôi nghe những lời huyênh hoang
của lũ ốc sên
thò đầu ra khỏi vỏ
đang bò từ quá khứ,
ôm kinh sách đi qua miền hư vô,
và những lời hăm dọa của lũ ma,
lên những khuôn tươi xanh mặt hốt hoảng,
tôi lẩm bẩm,
đừng sợ
không có gì đâu,
đó cũng chỉ là sự trống rỗng.
Em úp mặt trên nỗi đam mê của đôi bàn tay thon dài nứt nẻ
và nói với tôi rằng,
đã chẳng có thể giữ lại tính thể của vầng trăng,
nó xanh xao như da người bạch tạng
những loài hoa héo buồn ngủ vùi trong buổi sáng
mùa xuân,
loài hải âu đã quên mình ngàn dặm
không còn đùa với sóng biển,
nhào xuống tự tử giữa đại dương.
những tiếng nói phát ra từ những lâu đài,
làm cho cái đầu gối tôi thấy ray rứt vô tận
vì có một niềm tin đã ăn sâu
vào những trang sử chết tiệt,
người ta không chịu chôn nó vào trí nhớ của loài sâu,
nó như dòng nước của một con suối
đã thừa mứa thứ đức hạnh của bọn lưu manh,
họ bắt đầu dạy cho tôi thứ mỹ học của sự lừa bịp khốn cùng,
giữa thanh thiên bạch nhật,
cái não tôi bị đánh cắp
bỡi những tên phù thủy,
chúng hứa đổi cho tôi bằng cám khô,
họ cứ nghĩ rằng tôi là một trong những thằng cùi bị lưu đày,
chân tay tôi bị ô nhiễm bỡi thứ không khí khắc nghiệt,
đêm ngày tôi nhứt nhối,
muốn cưa vứt đi,
nhưng không tìm ra người thợ,
tôi đành đứng mãi ở đây
trong bóng tối,
ôm lấy sự trống rỗng.
SG 16-7-2019
Tranh st trên mạng

6 thg 11, 2019

Tấm Gương


Truyện ngắn Kiều Giang
Đã mấy mươi năm, hắn vùi mình trong căn nhà hầm đầy bí ẩn. Không phải thiên đường, nhưng cũng không phải là địa ngục, một nơi, đối với hắn, hình như không còn có khái niệm thời gian. Năm tháng đi qua chậm chạp hững hờ khô khốc.

Trong Khu Vườn Tính Ngữ


Kiều Giang
ký ức em về, chợt lăn tròn như cơn lốc,
dội xuống bản ngã mùa hè miên man,
ta là kẻ câm, như cây mùa đông, bão làm bật gốc,
vội chạy đi tìm trái tim lưu lạc,
giữa thánh đường tiên nghiệm
cố nhớ về một hồi chuông
chiếc thìa trong ly cà phê đen
vùng vẫy,
cũng không vực nổi nụ hôn màu thiên cổ,
vùi chôn
trong lớp son môi thác đổ,
ta nhắm mắt men theo vách đá của linh hồn,
em vẫn lặng im trong thủy cung ngôn ngữ,
ta cố xin em, xa lắc, một tiếng cười,
thắp sáng những điều răn.
ta bắt những ngẫu tượng của vầng trăng
rơi xuống bờ môi tại ngã,
để ta gào xin nguyên thể hiện hồn,
nhưng bàn tay em đã sắp sẵn cô đơn,
trốn chạy,
nhưng em vẫn quẩn quanh trong khu vườn tính ngữ
của ta,
cơn mưa bất chợt ở cuối đường,
làm nụ cười em sũng ướt,
đánh thức làn da thơm dưới vực chờ mong,
ta trở về níu áo tầng mây đen,
bắt đền cho màu hoen đôi mắt,
ta nhả độc tấu trên đền thiêng con chữ,
gọi hồn đêm trên thác vực hoang vu,
em đuổi mùa hè diệu thể của ta đi đâu,
để ký ức vĩnh viễn trở về trong ta cơn lốc…
SG 7-7-2019
Tranh của PICASSO

21 thg 10, 2019

Dòng Sông Nước Đen




Kiều Giang
những cánh hoa
nở trong mùa 
của đam mê hủy diệt,
cố tự tô thắm mình bằng sắc màu sặc sỡ của hư vô,
trôi trên dòng sông
đen ngòm đã bao năm,
những khúc cây nhẵn nhụi hay sần sùi
đã cố vinh danh quá khứ,
ai đã vô tình ném xuống,
lâu nay vẫn âm thầm xuôi dòng,
không tư lự,
những tảng mỡ động vật trôi tuột từ trong cống ra,
hoan hỉ
vì đã được giải thoát,
những xác người lềnh bềnh
không có ai tra vấn,
đứa con gái
chết sau cái đêm gặp Adam,
thương nhân chết
vì tranh nhau một mối lợi không thành,
những du thuyền
phát ra những âm thanh rợn tình,
tất cả đều trôi lặng lẽ xuôi dòng trên dòng sông nước đen,
không có một thứ gì trôi ngược,
không có ai muốn chống lại,
không có ai can đảm ngược dòng.
đêm nay mùa thu rơi trên dòng nước,
lặng lẽ ngắm trăng,
đêm rất yên tĩnh,
trên dòng sông hình như không có ai,
chỉ có bóng trăng không trôi,
từ đáy nước cũng nhìn tôi,
như muốn nói điều chi,
nhưng rồi cũng nằm im lặng lẽ.
sáng nay,
chỉ có
những đàn cá tìm về suối nguồn,
những chiếc thuyền đua cho một ngày hội,
những chiếc thuyền chở đám ma
cho một người bị giết oan,
và những con sóng thủy triều từ biển xa,
mới dám đi ngược trên dòng sông nước đen,
Tôi chỉ còn có một cách,
để sống cho ra hồn,
là phải bơi ngược dòng
theo chiếc thuyền mơ
SG 6-7-2019
The Scream (Tiếng thét) Tranh của Adward Munch - Na Uy
(1863-1944)

Như Cơn Gió Tình Cờ


Tùy bút Kiều Giang
“từ em thôi là nguyệt, coi như phút ấy tình cờ”
Nguyệt Ca – Trịnh Công Sơn
Có ai đó đã nói rằng những điều xảy ra trên mặt đất này chỉ là một sự tình cờ. Tôi không tin. Mặt trời mọc buổi sáng khi tôi thức dậy, con chim bỗng bay qua nhà tôi nhả tiếng kêu bầy thống thiết, cây hoa mai trong vườn nhà tôi lại rực nở hoa vàng giữa mùa thu, chiếc xe buýt sáng nay không đến trạm, nỗi cô đơn cháy lòng của cô gái khi người yêu không đến vào chiều chủ nhật… Phải chăng, tất cả đều là một thứ tình cờ.

Không Được Khóc Trên Những Tự Hào


Truyện ngắn Kiều Giang

Ngày xưa có một nhà nghiên cứu văn hóa nói rằng, người làng Đa Đa ta, cái gì cũng cười, vui cũng cười, buồn cũng cười, hay cũng cười, dở cũng cười… Đúng là người làng Đa Đa hồi đó hay cười thật.
Nhưng không hiểu sao, trong mấy mươi năm gần đây, ở làng Đa Đa , đi đâu cũng thấy người ta khóc. Nước mắt cứ như là thứ của làng nước cho không, nên ai muốn khóc thì cứ tha hồ, coi như không mất mát gì.

8 thg 10, 2019

Đôi Giày


Truyện ngắn Kiều Giang

Hắn là thợ đóng giày. Cha hắn sinh hắn ra chỉ thích cho hắn học mỗi một nghề, đó là nghề đóng giày, và hắn chính là sự nhẫn nại vô bờ và sự quyết chí vời vợi của ông ta. Nhưng cha hắn lại nói hắn là loại hàng phế phẩm, là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ông, sau những tháng năm miệt mài đi tìm người kế nghiệp. Ông ta nói rằng, chính cái tính phóng khoáng lêu lổng, bốc đồng văn chương của hắn là tòng phạm làm sa sút truyền thống đóng giày của nhà ông ta. Ông ta đã bắt hắn phải thề trung thành tuyệt đối với nghề đóng giày, ngay cả sau khi đã xuống mồ. Hắn đành phải lừa dối số phận hắn để thốt lên một lời thề mà hắn không biết ông trời có chịu làm chứng hay không.

Một Tai Nạn


Truyện ngắn Kiều Giang
buổi sáng, còn rất sớm, thành phố phủ một lớp sương mỏng, là di sản của trận mưa đêm qua còn sót lại, trông như mơ hồ e ấp, nhưng khi mặt trời vừa ló dạng thì nó đã lòi ra bộ xương tiền sử, ngập tràn khói bụi rác rưởi, nồng nặc mùi xú uế cống rãnh, những hàng cây bơ vơ lặng lẽ, những bức tường nham nhở của những bàn tay vô tình bỏ lại sau những giây phút mơ hoang, xe cộ lạnh lùng, tạo thành một thứ âm thanh nghe như tiếng thì thào của người sắp lìa đời,

30 thg 9, 2019

Gấm Lụa Phù Hoa

Kiều Giang

Chiếc bóng
liêu xiêu 
bước dài lên
giấc mơ,
Nỗi hoang vắng
tràn về
một thời dĩ vãng,
Buổi chiều đông,
ngày rơi lãng mạn,
Mưa
đã không nói gì,
về ngày hôm qua.

Cây
không dám
nở hoa
trên lưỡi dao
của lời nguyền,
Ước mơ
không còn nhen lửa,
Con chữ
khát khao,
những đêm dài
góa bụa,
Thèm thuồng
một hơi thở,
đau đáu nhìn
bức tường trắng
lặng câm.

Đêm
chìm vào Phúc Âm,
Nhưng đã xa rồi
bàn tay của Chúa,
Buốt giá
tràn về
đêm
gấm lụa phù hoa.

Bí Mật Của Làng Đa Đa


Truyện ngắn Kiều Giang
“Loa…Loa… Loa, nghe đây…nghe đây…, nghe cái tin quan trọng này…mà câm cái miệng lại…ai mà nhiều chuyện thì…xộ khám mọt gông…, nghe đây nghe đây…loa…loa…loa.

Dung Thông


Kiều Giang
Mai này,
đất sẽ chạm trời,
Môi em
sẽ chạm
những lời vô ngôn,
Ngàn sau,
chạm tới
suối nguồn,
Thong dong
trong cõi vô thường
cuộc chơi.

Sắc Không
sẽ chạm
Luân Hồi
Sân-si-hỉ-xả ,
rối bời
chạm nhau,
Chúa - nàng
chạm mặt Phật- tôi,
Allah
chạm với
Hindu phì cười,

Quỷ ma
chạm đến
tim người,
Dối gian
chạm nửa vành nôi
địa đàng
Đoạn trường
chạm mảnh hồng nhan
Cô đơn
chạm đến
môi nàng nửa khuya

Tài tình
chạm dói dang kia
Oan khiên
chạm lối
đi- về trần ai,
Cao xanh
chạm dấu
hình hài,
Sắc-Không .
Tiếng khóc.
An bài.
Phù sinh.

Nửa đêm,
tay chạm
bóng mình,
Cõi phàm
chạm đến vô hình.
Thế thôi,
Bóng trăng
chạm mặt hoa
trôi,
Dặm dài,
tay chạm
bồi hồi giấc mê.

Môi hôn
chạm lối đi về,
Nụ cười
chạm xuống
cơn mê hồng trần,
Đò khuya
chạm bến
sông Ngân,
Sóng cồn,
hoa nở
trắng ngần chạm nhau.

Hồng hoang
chạm đến mai sau
Cuối trời,
mây trắng
gục đầu tương tư.
Thiền Tâm
về chạm
Chân Như
Ta bà
chạm với
thực hư loạn cuồng.

Bóng em
chạm cuối hoàng hôn,
Suối khe
chạm tới
nỗi buồn
biển xanh,
Mắt buồn
chạm cuối hồn anh
Người đi,
tình ấy,
sao đành,
mai sau.

Trăng non
chạm bóng em ngồi,
Sắt son
chạm đến
vành môi em hồng
Yêu đào
chạm bóng huyền không,
Tuyết băng
chạm tới
hương nồng tinh khôi.

Gác chuông
trở giấc
bồi hồi,
Môi xinh
chạm tới
dáng ngồi thiền sư,
Ngàn xưa
chạm những
ngàn sau,
Kiếp thơ
còn chạm
nỗi đau
ngàn đời…

(Trong tập thơ NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)
Tranh st trên mạng)

Con Tàu


Thơ Kiều Giang
Con tàu vẫn lao nhanh về phía không thời,
nhưng nó không hề có ý thức tự thân,
nó không gây tiếng động nào giữa càn khôn trơ trọi,
nó không biết nó đang chở hành khách,
nó không khởi hành, cũng không có sân ga cuối,
nó không biết cười, biết khóc,
nó không biết cha mẹ nó, và nó sinh ra là để làm gì,
nó không nhìn lại phía sau,
không có mục đích, nhưng nó vẫn cứ lao tới,
Con tàu gồng mình trong tiếng rít của thời gian,
trong sự gợi cảm tuyệt mỹ của những thiên hà,
thiên hà cũng vô tình ăn thịt lẫn nhau,
con tàu không biết mình có bị ăn thịt không,
con tàu không hề than van, không hề nuối tiếc,
nó lướt trong ánh sáng và bóng tối của tồn sinh,
nó không dừng lại,
hình như nó không thể, nó không hề đi tìm cái có thể,
vì nó không có gì để chờ,
nó không ai để đợi,
cũng không có ai chờ đợi nó,
nhưng nó không cảm thấy cô đơn,
trước mặt nó là hư không.
Trên con tàu,
ít có hành khách nào biết mình đang đi tàu,
họ chỉ biết một ngày họ phải rời khỏi con tàu,
chung quanh họ cũng có đủ mọi thứ,
từ cổ sơ cho đến cái chỗ tạm mà họ đang ngồi,
họ làm đủ thứ trò trên con tàu,
để tiến lên phía trước,
nhưng hình như cũng chỉ là sự phục diễn,
đời đời.
Trên con tàu cũng có những gã điên,
tự cho mình là đứa con lú lẫn của Nietzsche,
đi qua cả không gian và thời gian,
bay lên phía trước con tàu,
chúng kéo theo mình những tiếng cười
tự cho mình không cần tay chân, chỉ cần cái đầu,
một sự ngộ nhận từ siêu nhân,
tự cho mình vượt qua nhánh cuối cùng của cây-sự-sống,
tất cả mọi thứ trên con tàu đều là của chúng,
nhưng chúng không biết tất cả đều nguyền rủa sự điên rồ,
nhưng chúng vẫn tồn tại như một trò đùa,
đầu của chúng vô tình chứa đầy tàn tro của lịch sử,
muốn lập lại những thứ mà lịch sử đã nguyền rủa,
bọn chúng không hề hay biết rằng
chúng là nguy cơ của sự hủy diệt.
Hắn vẫn ngồi trên con tàu,
hắn nhìn lên đôi cánh đa sắc của thời gian,
hắn đắm nhìn quanh con tàu,
hắn yêu những hàng cây, những cành hoa,
những cánh rừng, những đàn chim,
những dòng sông êm đềm,
và những đại dương xanh mướt,
đang quay cuồng và reo vui trước mắt hắn,
hắn cố tìm kiếm một người bạn,
nhưng hắn không thấy có ai,
Đêm nay,
bóng tối vẫn phủ lên con tàu,
hắn ngước nhìn những vì sao,
hình như chúng sáng hơn con tàu của hắn,
một sự bất toàn của tạo hóa,
không biết con tàu sẽ đi tới đâu,
hắn biết rằng bọn dị giáo sẽ cho nổ tung con tàu,
nhưng con tàu vẫn cứ đi về phía vô cùng
SG 31-5-2019
Tranh THE GUARDIANS OF THE SECRET
của HS Mỹ Jackson Pollock (1912-1956)

22 thg 9, 2019

Nát Hồn Du Mục

NÁT HỒN DU MỤC
Kiều Giang
Từ độ yêu người, đêm mắt sâu
vầng trăng cổ tích vọng kinh cầu
bóng ai khua động lung linh nguyệt
đau tiếng quyên xa, mộng gối đầu
Rồi một mùa thu mây trắng bay
ngàn xa áo tím, nhớ cau mày
xuân xanh khép mở trơ cành liễu
sóng cuộn triều dâng núi ngực say
Em vẫn ngàn sau, em của anh
tiếng thu còn đọng giữa trời xanh
không gian trở giấc, đau ngàn dặm
nửa bước xuân thì, hương tóc em
Người vẫn chờ ta nơi ấy chăng,
tay gom ngàn kiếp dấu thề trăng,
và ngàn năm nữa ta ngồi đợi
đôi mắt thiên hà tan giá băng
nửa đời phiêu bạt, nửa đời đau,
thương ai tủi ngọc, phấn hương nhàu
đêm nay rượu nát hồn du mục
biết đến bao giờ ta có nhau.
( Trích trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

Xa Lạ


Kiều Giang
Chiếc lá
mất màu
hắn không cười trong gió,
hắn không ngủ trong sương,
những giọt mưa cúi mặt,
hắn chỉ còn những thao thức,
cho một đất nước mù lòa,
hắn biết,
máu của hắn đã mất màu,
bầu trời trên đầu trở thành xa lạ.
Hắn thấy hắn không phải là hắn,
một cơn gió xuôi, ngược,
qui hồi,
hắn níu những cơn gió,
tay hắn chai sần,
trái tim hắn co quắp,
người con gái đi qua mặt
hình như không nhìn thấy hắn,
tia nhìn của hắn giòn rụm,
nát vụn trên mặt cô.
Không có những buổi sáng,
cũng không có buổi chiều,
chỉ có những cơn mưa trong đêm
làm ngập lụt ký ức hắn,
hắn nhớ tuổi thơ,
hắn nhớ những chuyến xe đi qua đời hắn,
hắn nhớ những gì của hôm qua.
Đêm nay hắn ngồi khóc
về những gì đang diễn ra trước mắt mình,
lũ chuột sao nhiều quá,
đang chế ngự ngôi làng thân thương của hắn,
ban ngày hắn không thấy mặt trời,
ban đêm không có trăng sao,
xa lạ, tất cả đều xa lạ.
Rồi trong giấc mơ,
hắn thấy lũ chuột từ ngôi làng bên cạnh,
tràn vào làng của hắn,
chỉ trong một đêm,
đã ăn sạch tất cả những gì mà làng hắn dành dụm,
và ăn cả lũ chuột của làng hắn,
Hắn tỉnh giấc,
lại ôm đầu ngồi khóc,
xa lạ,
tất cả đều đã xa lạ.
SG 23-5-2019

Cuốc Sỏi Trồng Hoa


KIều Giang
Mơ ngày cũng thấy chênh vênh,
Chênh vênh đời, chênh vênh mình thế thôi,
Vận may còn được chỗ ngồi,
Thì ta cuốc sỏi giữa đời trồng hoa!
SG 22-5-2019

Chiếc Bóng Vỡ




Kiều Giang
buổi trưa
vỡ nát
dưới tiếng thét của di sản quá khứ,
con gián nấp sau khe cửa
len lét nhìn,
không dám thở,
những con chữ vụn vỡ,
cùng chiếc mắt kính,
người đàn ông
cố ráp lại cái kính vỡ
để thành một câu thơ
nhưng đành bất lực,
buổi trưa,
bộ mặt của ký ức
co rúm
như con giun nằm chết trên sàn nhà,
lũ kiến kéo thây về tương lai không định hình,
người đàn ông đi tìm
một chút phấn hương
còn rơi rớt đâu đó trên dòng sông
cuồn cuộn chảy.
buổi trưa
người đàn ông xào nấu những con chữ,
cho một bữa ăn
nhưng bất thành,
người đàn ông bỏ đi, không quay lại,
miệng lẩm bẩm,
đói chữ,
chữ đói,
người ta cũng bỏ đói những hàng cây ngả bóng bên đường,
cành hoa và vầng trăng,
người đàn ông đưa tay nhặt
những mảnh vỡ của bóng mình trên sàn nhà,
ký ức cùng những con chữ,
tan loãng trên tay.
( Trích trong tập EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)
Tranh của PICASSO

Hóa Thân

 
Kiều Giang
Hoang thức giội xuống buổi chiều
ngộp thở,
đám mây phù tang bóc trần duyên nợ,
cánh bướm mê sảng bay đi tìm tiền kiếp,
giọt sương long lanh nhìn đám mây,
trong đêm xanh xao thần thoại.
Lữ khách vén hồng hoang đi tìm,
theo câu thơ bước ra từ hồn cỏ,
dấu chân trần trở về quán trọ,
xanh rêu.
Du mục dấu yêu,
người đã bước qua bao nhiêu chiều vụn vỡ,
trên những vết nứt của thời gian,
đêm tối vẫn đẻ ra những trận cười,
hình như có ai đứng đó,
một mình,
còn cố ôm chặt hóa thân.
SG 01-6-2017
(Trích trong tập thơ EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)

17 thg 8, 2019

Biến Thể


Thơ Kiều Giang

Từ đó,
đất trời tối tăm,
hắn cột chùm lông mao màu hoàng hôn,
vào cái xương cụt của mỗi sinh linh,
của giống nòi hắn,
hắn trộn cục đất cùng vắt cơm,
vào gươm giáo,
rồi hắn xua họ vào cuộc trường kỳ,
mặt trời chạy trốn và đêm cứ giội bóng tối vào cái đuôi,
họ mãi mãi bước đi trong đêm,
nhìn không gian bằng hai cái đầu gối,
và nhìn thời gian bằng những ánh sao,
không có chút yêu thương nào trong bụng,
Mỗi ngày mặt trời vẫn đi qua trên đầu,
nhưng họ vẫn lầm lũi đi trong đêm tối,
vì cái đuôi che khuất mặt trời,
biến thể,
Hôm qua vị hoàng đế viết một thông điệp,
gửi đến những ngôi nhà cửa đã đóng,
cố xuất khẩu những con người biến thể,
nhưng tên mã phu cầm trên tay cái thông điệp,
mắt hắn lại bị mù,
trước mặt hắn là một đường hầm,
dẫn hắn xuống âm phủ.
Cơn giận dữ của vị hoàng đế bốc cháy
dưới đáy biển,
ông ta cắt những cái đuôi của đồng chủng để xuất khẩu,
không ai muốn mua,
họ đều nói,
tốt hơn hết là ta nên trở về nhà,
bằng lối riêng và bằng những cái cửa của mình.
Đêm qua tiếng ếch ngoài đồng hoang
đánh thức tôi nửa khuya,
rằng ngài trưởng làng ôm hôn cái đuôi lông mao,
vì ngài bị cái đuôi cám dỗ đến phải xì nước ra quần,
không kìm hãm được,
tôi nghe, cũng không ngăn được nước mắt.
Ông trưởng làng ôm cái đuôi,
đi trong mơ,
con đường thật ngoằn nghoèo,
nhưng không hiểu sao,
chỉ có mấy bước, ông lại đến nghĩa địa,
cái đuôi lại gắn vào cái xương cụt của ông,
biến thể.
SG 30-4-2019.

Đôi Bàn Chân


Truyện ngắn KIỀU GIANG

Năm tôi lên ba, mỗi lần mẹ tôi ra ruộng cấy, bà thường đem gửi tôi cho cô Xuân, chỉ cách nhà tôi cái giậu dâm bụt. Ở miền Trung, tháng Mười, trời rét và chịu những cơn mưa đông tầm tã, có khi kéo dài đến cả mươi ngày, nên cô Xuân chẳng dám thả tôi ra nửa bước vì cô sợ tôi bị trượt chân, ướt lạnh. 

Ruồi


Truyện ngắn KG

Hôm qua lũ ruồi của làng Đa Đa hớn hở nói với ta rằng, chưa có thời kỳ nào ở cái xứ sở xinh đẹp, màu mỡ và đầy đau thương này, bọn chúng sinh sản phát triển nòi giống nhanh như cái thời cận hiện đại này.

27 thg 7, 2019

Ngược Đường


Kiều Giang
Cũng từ nơi ấy,
hôm nay về nhà,
tôi lại phải đi ngược.
Dòng đời trôi lên phía trước,
tôi lại phải đi ngược phía sau,
tôi lại phải đi vòng,
không còn đường về nơi cũ.
Đêm nay tôi nói chuyện,
với những bức tường,
lâu nay vẫn câm lặng,
nay bỗng hỏi tôi,
sao ông buồn,
sao ông cũng câm lặng như tôi.
Đường mồ côi,
vậy mà tôi vẫn nghe bên tôi tiếng bước chân
của dòng sông,
của giọt sương,
của chiếc lá,
của lũ côn trùng,
tiếng nói không của một ai cả,
chỉ còn lại một tiếng nói của riêng một người,
của riêng tôi,
nói về chuyện tôi ngược đường…
Vậy là tôi trở thành người xa lạ,
một con người khác,
tự bao giờ,
và tôi hiểu
không còn có gì trước mặt tôi…
Ngày 25-4-2019

Cái Bóng Đen Trên Dòng Sông Như Nguyệt


Kiều Giang
1. Vùng biên cương phía Bắc , trời đã vào tiết thu, sương đêm phủ kín núi rừng. Sông Như Nguyệt, mùa nước bắt đầu lên, tung bọt trắng xóa từ độ cao hơn ngàn mét, vẫn lặng lẽ, âm thầm một dòng chảy muôn đời hướng về Thăng Long, còn lòng của Lê Chiêu Thống thì ngổn ngang trăm bề. Vị vua cuối cùng của nhà Hậu Lê đăm đăm nhìn dòng sông đêm cuồn cuộn, rồi chua chát :“ Đã ngót ba trăm năm mươi năm, từ ngày tiên đế Thái Tổ nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử để đuổi giặc Ngô, dựng nên một thời Hoàng Kim cho nước An Nam ta, cứ ngỡ triều đại nhà Lê đã sâu rễ bền gốc, giữ mãi muôn đời cơ đồ xã tắc, nào ngờ…”.
Lê Duy Kỳ nghĩ đến đó rồi không dám để cho dòng suy tư chảy tiếp. Cái se lạnh của vùng Kinh Bắc cùng với cơn quẩn bách của thế cuộc, làm cho đôi vai của vị vua hai mươi ba tuổi triều Lê khẽ rung lên, vẽ một nét mờ nhạt vào không gian, dưới ánh đèn dầu leo lét trong mái lá ven sông. Trong bộ áo dân dã, ngài ngậm ngùi quay sang tham tri chính sự Lê Duy Đản và phó đô ngự sử Trần Danh Án: