tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện
Gió là vật không có chất mà có hơi,
trúc là vật có chất mà không có ruột,
cho nên trúc nhờ gió mà có tiếng,
gió nhờ trúc mà thành vết…
Ngô Thế Lân
VIỆC TÌM KIẾM CON NƯỚC ĐẦU NGUỒN CON
SÔNG QUÊ NÀNG LÀ VIỆC
LỚN NHẤT CỦA ĐỜI TÔI.
CÓ LẦN TÔI ĐÃ NÓI VỚI SÔNG
RẰNG MÌNH MUỐN ĐƯỢC TẬN MẮT NHÌN
THẤY NƠI TỪ ĐÓ
TUÔN TRÀO RA THỨ NGUỒN MẠCH NGỌT
NGÀO ĐÃ HUN ĐÚC NÊN HÌNH HÀI THỊT XƯƠNG
NÀNG.
TÔI BIẾT, KHÔNG CÓ NƠI CHỐN ẤY
THÌ KHÔNG CÓ NGƯỜI TÔI YÊU DẤU.
CON SÔNG QUÊ NÀNG LÚC NƯỚC TRÀN BỜ,
KHI LẠI KHÔ CẠN ĐẾN MỨC CÓ THỂ NÓI KHÔNG
PHẢI LÀ SÔNG. VÀO MÙA LŨ, CON NƯỚC LUÔN
NGẦU ĐỤC TỰA CÓ BÀN TAY AI
CHỌC KHUẤY DÒNG SÔNG. NHƯNG SANG HÈ,
CON NƯỚC THU LẠI THÀNH MỘT DẢI
TRONG SUỐT SOI THẤY MẶT NGƯỜI. SÔNG
LUÔN BIẾN ĐỔI VẬY, NÊN
VIỆC TÌM KIẾM CON NƯỚC ĐẦU NGUỒN
LÀ VÔ CÙNG KHÓ.
CÓ LÚC LÀ MỘT MÌNH TÔI,
CÓ KHI LÀ CÙNG
NÀNG, CUỘC TÌM KIẾM LÀ NHỮNG CHUYẾN
ĐI VỀ TRONG THỨ KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN
CỦA RIÊNG TÔI VỚI NÀNG.
một .
hóa ra người coi rừng là một vị thần
Người coi rừng bảo tôi với nàng gặp may. Các người gặp được ta là may lắm đấy. Ông ta nói. Bấy giờ ánh hoàng hôn trong rừng vẫn còn soi rõ mặt người. Lạ thay, tôi định gọi ông ta bằng anh để tỏ thân ái một chút, thì thấy đó là một chàng trai trẻ, trẻ hơn tôi rất nhiều, nhưng khi nghĩ phải gọi bằng ông cho phải phép khi lần đầu gặp một người lạ, thì lại thấy đó là một ông lão. Lúc ấy tôi cứ nghĩ sau một ngày leo dốc lội suối, lại lo bị lạc trong rừng, mệt quá thành quáng mắt. Nhưng thôi, việc này về sau thì rõ cả. Còn bây giờ là nói về cuộc gặp gỡ kỳ thú ấy.