Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

13 thg 6, 2011

Mẹ Ơi ! Con Mắc Nợ

           
  Thơ Kiều Giang


                     Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
                  Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều !( ca dao)


 Tuổi thơ ấy - gửi đời trong trang sách,
Câu ca dao ru màu đất con về
Dòng sông hát - trái đầu mùa thêm ngọt
Cánh diều nào chôn chặt dưới chân đê...

Trời buốt giá - ra dòng sông ngóng Mẹ
Chợ thì xa - Mẹ qua mấy lần đò
Chiều khép nắng - Mẹ về sao muộn quá!
Sông nước đầy - thăm thẳm nỗi âu lo..

Rồi con ra đi - mùa xuân nữa Mẹ chờ
Khung cửa hẹp - mộng đời con đành lỡ
Tay con vụng - chẳng nồng thêm bếp lửa
Mặt trời hồng trong mắt Mẹ trôi xa !

Dòng đời mênh mông - sào ngắn chẳng đủ dò
Thương Mẹ chiều đông - con đò tan buổi chợ
Lời hứa năm xưa - Mẹ ơi ! Con mắc nợ
Đến ngàn đời - còn trăn trở giữa chiêm bao...

Không có nhận xét nào: