Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 12, 2017

Những Giọt Rời Còn lại


Kiều Giang
Tiếng đêm chìm vào tự thân,
chỉ còn lại tiếng rùng mình 
của vĩnh cửu,
của đám mây trở giấc, đi tìm tri âm,
những giọt mơ màng rơi trên dấu chân vô định..
Đêm đã nói điều gì với loài hoa,
mà loài hoa run rẩy,
từ chối những sadism trần gian,
và đêm nói gì với ánh trăng,
mà ánh trăng lung linh.
Những uốn éo đa chiều của dị bản Eva
trước mặt hiện hữu làm khô khốc cổ họng.
Những bước chân vô định sắp bước vào hư vô.
Căn nhà bốc cháy dữ dội,
thiên thể thờ ơ.
Ngoài kia loài sâu nửa đêm không chịu ngủ,
mở mắt nhìn bóng dáng thiên hà,
nhìn dòng sông trở dạ
hạ sinh những vì sao,
Và đêm,
nở nụ cười gượng gạo trên môi vĩnh cửu,
tạo thành ngọn gió mơ màng gầy guộc
thổi qua nỗi đa đoan của bầy khủng long
tái sinh trong cung điện.
Đêm bước đi trên vết nứt thời gian,
âm thầm từ khi vũ trụ sản sinh loài có chùm nơ-ron xám,
cười một mình ảm đạm
giữa nhật nguyệt mênh mông.
Ta vói tay
về phía vầng trăng.
Im lặng. Đêm.
SG 01-10-2017
Tranh st trên mạng.

25 thg 12, 2017

Giải Nobel Văn Học Năm 2017


Kiều Giang dịch từ Le Magazine Littéraire
Viện Hàn Lâm Thụy Điển, ngày 5-10-2017 đã quyết định trao giải thưởng Nobel văn chương danh giá cho nhà văn Anh gốc Nhật KAZUO ISHIGURO.
Bồi thẩm đoàn đã gây nhiều tranh cãi trong năm ngoái khi trao giải thưởng Nobel văn chương cho BOB DYLAN, năm nay đã trao cho nhà văn KAZUO ISHIGURO, người đã “đưa vào tiểu thuyết một năng lượng mạnh mẽ, làm sống dậy vực thẳm dưới cảm giác của chúng ta về thế giới”, bà Sara Danius, thư ký thường trực của Viện Hàn Lâm Thụy Điển nói.
KAZUO ISHIGURO đã cùng gia đình chuyển đến sống ở Anh quốc từ khi mới lên năm tuổi. Ông là tác giả của nhiều tiểu thuyết nổi tiếng, nổi bật là cuốn The Remains of The Day (Những tàn tích của ngày), đã giành được giải Main Booker năm 1989 và đã được chuyển thể thành phim năm 1993, với Anthony Hopkins là diễn viên chính.
Trong quyển When we were Orphans (Khi chúng ta là những trẻ mồ côi), ISHIGURO kể câu chuyện về Christopher Banks, thám tử Anh, xuất xứ Trung Quốc, đã điều tra sự mất tích của cha mẹ. Nhiệm vụ tìm kiếm nguồn gốc là một trong những chủ đề chính của tiểu thuyết gia, có tính hai mặt liên tục được phản ảnh trong tiểu thuyết của ông.
Nhân dịp xuất bản cuốn tiểu thuyêt mới nhất của ông, The Buried Giant, viết lại huyền thoại Arthur, báo Le Magazine Littéraire đã gặp lại một ” Marshal of Empires”.
Alice Chomy
Nguồn: Le Magazine Littéraire.
Ảnh Kazuo Ishiguro do Koichi Nakamura chụp
Thích
Bình luận

16 thg 12, 2017

Những Giọt Rời Còn Lại


Kiều Giang

Tiếng đêm chìm vào tự thân,
chỉ còn lại tiếng rùng mình 
của vĩnh cửu,
của đám mây trở giấc, đi tìm tri âm,
những giọt mơ màng rơi trên dấu chân vô định..

Đêm đã nói điều gì với loài hoa,
mà loài hoa run rẩy,
từ chối những sadism trần gian,
và đêm nói gì với ánh trăng,
mà ánh trăng lung linh.

Những uốn éo đa chiều của dị bản Eva
trước mặt hiện hữu làm khô khốc cổ họng.
Những bước chân vô định sắp bước vào hư vô.
Căn nhà bốc cháy dữ dội,
thiên thể thờ ơ.

Ngoài kia loài sâu nửa đêm không chịu ngủ,
mở mắt nhìn bóng dáng thiên hà,
nhìn dòng sông trở dạ
hạ sinh những vì sao,

Và đêm,
nở nụ cười gượng gạo trên môi vĩnh cửu,
tạo thành ngọn gió mơ màng gầy guộc
thổi qua nỗi đa đoan của bầy khủng long
tái sinh trong cung điện.

Đêm bước đi trên vết nứt thời gian,
âm thầm từ khi vũ trụ sản sinh loài có chùm nơ-ron xám,
cười một mình ảm đạm
giữa nhật nguyệt mênh mông.

Ta vói tay
về phía vầng trăng.
Im lặng. Đêm.
SG 01-10-2017
Tranh st trên mạng.

9 thg 12, 2017

Donald Trump, Kẻ Bán Chúa


Kiều Giang
Sự kiện ngày 6/12/2017 vừa qua, Tổng Thống Mỹ Donald Trump công nhận Jerusalem là thủ đô nước Israel và sẽ dời sứ quán Mỹ từ Tel Aviv về Jerusalem là một quả bom dội xuống thế giới Hồi Giáo, đòn trí mạng giáng xuống chính sách ngoại giao của Mỹ, giáng xuống nước Mỹ, xuống thế giới tự do, giáng xuống công lao của bao đời Tổng Thống Mỹ, trong chiến lược thu phục thế giới Á Rập, ngăn chặn sự bành trướng của đế chế Nga. Nhưng nay với sự chỉ đạo của Putin, tên nhân viên tình báo FSB, đội lốt Tổng Thống Mỹ, đã làm một việc mà cả thế giới đều sửng sốt, và không có một lập luận nào có thể lý giải được cho một hành động điên rồ, lộ liễu đến như thế. Có lẽ ngồi ở Điện Kremlin, Putin đã mỉm cười đắc thắng.
Dù rằng cho đến nay, Công tố viên đặc biệt Robert Muller, chưa đưa ra được một bằng chứng cụ thể nào về việc tên lái buôn Donald Trump bán thân cho trùm SFB Putin, nhưng trong cả một quá trình theo dõi, từ khi Trump muốn dùng những đồng tiền của Nga, và cả một hệ thống tình báo của Putin hổ trợ, để buớc chân vào nhà trắng, thì dần dần, không ai không nhận ra Trump là tên mật vụ Nga đội lốt.
Kiều Giang tôi có hồ đồ quá chăng, thưa không! Xin đựoc nêu các sự kiện nổi bật, rõ nét nhất sau đây.

8 thg 12, 2017

Bão Đêm


Thơ Kiều Giang
Xác xơ đèn vàng mắt phố,
đêm gục đầu lên những hoài niệm,
tiếng hồ cầm lỗ chỗ mùa hoang.

Khuôn mặt bão đêm,
mở trừng mắt,
nhìn vào hố thẳm nghẹt thở
của Triết nhân.

Tinh cầu bơ vơ,
rơi xuống tiếng nhạc rừng,
thiên thần xanh xao
trong mắt loài chim,
khóc cho cánh hoa nở đêm,
lụi tàn khi bình minh lên,
những giọt sương
còn đọng lại dành cho nỗi cô đơn.

Tuyết rơi lên thao thức câm,
nơi đó hiện hữu một tình yêu vĩ đại,
nơi đó thời gian bốc cháy lãng mạn,
trên mảnh hồn thăng hoa vĩnh cửu,
trên giấc mơ cuối cùng.
Hồng hoang dậy sóng nơi tiềm thức,
biển đêm mang đôi mắt thiên thần,
ngoảnh nhìn vào vô biên.

Mặt trời
mở cửa cô đơn của dòng sông,
chiếc bóng lầm lũi trên đường,
không tên.
SG 24-9-2017
Tranh của PICASSO

29 thg 11, 2017

Áo Ấy Có Còn Thương Tóc Anh


Kiều Giang

Mùa thu năm nay, sao nhiều mưa,
Trời thêm nước mắt, để cho vừa?
Ngàn xa, em có sầu ly biệt
Mưa xám khung trời trên lối xưa.
Xưa em về, anh đón muộn Văn Khoa,
Mấy bóng cây nghiêng - lặng Tháp Rùa
Em dỗi vì anh qua Trường Luật,
Anh buồn :" cũng chỉ tại cơn mưa "
Chiều nay anh qua Phạm Ngọc Thạch,
Ngày ấy em cười vỡ nắng Duy Tân,
Áo em trắng cả hồn trinh bạch,
Áo ấy có còn thương tóc anh...?



25 thg 11, 2017

Trái Tim Mùa Thu




Kiều Giang
Phải tự ngàn xưa, em đến đây,
Duyên trời buộc chặt - mộng tình say?
Câu thơ đẫm nguyệt - hồn muôn thuở
Em lẩn vào thu - lộng nét mày.

Em nhốt hồn anh mấy mùa trăng,
Tình em sáng tựa ánh sao băng
Thơ anh đã mấy tầng run rẩy:
Em rắc thu vàng lên cỏ xanh.

Nay bóng thu về - em ở xa
Tình thu xưa - màu mắt kiêu sa
Trăng thu huyền ảo chia hai nửa
Người hỡi, thu nay có mặn mà?

Ta thắp nguyên minh tẩy lục trần,
Áo lam giũ sạch mộng phù vân,
Lửa tâm vẫn sáng trên đầu bút,
Nặng mấy phong trần, em biết không?!

Trong hình ảnh có thể có: cây, ngoài trời và thiên nhiên

21 thg 11, 2017

Trong Góc Tối Thiên Đường


Thơ Kiều Giang

Hỡi Lọ Lem kiều diễm,
Anh là tên lãng tử cô đơn đi tìm em trong rừng sâu ký ức,
Em ớ đâu hỡi mặt trời sáng rực của anh?

Anh đã từng mang tro tàn của lòng mình về núi cao vời vợi
để xua đuổi cái tôi nghiệt ngã của đời,
mà bây giờ anh lại mang lửa hồng đi vào rừng thẳm để tìm em.

15 thg 11, 2017

Dấu Chàm


Truyện ngắn Kiều Giang

Đã gần nửa thế kỷ, ngày nào hắn cũng đem cái áo mà mẹ hắn đã dệt vải và may cho hắn từ tấm bé, ra dòng sông phía sau ngôi làng để giặt. Bãi sông lỗ chỗ đầy dấu chân hắn, bờ bãi đã mòn, tay hắn đã chai sần… và nuớc của dòng sông thì vẫn âm thầm chảy. Nhiều lần hắn đã khóc vì chiếc áo đã bạc màu, sờn rách, dòng nước đã cướp đi cái mùi thơm của từng sợi vải, như đã thấm đẫm mồ hôi của mẹ hắn. Nhưng điều hắn thầm ước mong, hình như còn rất xa vời, chưa biết bao giờ hắn mới thực hiện được….

5 thg 11, 2017

Người Đi Tìm Bóng



Truyện ngắn Kiều Giang
Giữa khuya mồng hai Tết, trong giấc ngủ chập chờn, hắn thấy một con ngựa ô, không biết từ đâu,xông vào nhà hắn, hất tung cái kính cổ treo trên tường, lồng khung gỗ mun bóng loáng, được tổ tiên hắn truyền lại qua nhiều đời. Cái kính vụn vỡ. Hắn lặng câm chết điếng. Mấy ngày liền hắn bỏ ăn, bỏ làm, mặt thất thần ngây ngây dại dại, quanh quẩn mãi trong nhà, không nói với ai một lời.

30 thg 10, 2017

Mẹ Và Biển


Kiều Giang
Mẹ ơi
đã mấy năm rồi
mà những viên sỏi vẫn trắng ngời trên mộ mẹ,
mỗi ngày mặt trời đi qua, lặng lẽ
hôn lên từng viên đá cuội, thay con,
Nơi phía tây
đồi núi Cù Mông
rừng bạch đàn âm thầm phủ bóng râm lên mộ mẹ,
gió hát lời ca dao khe khẽ…
“con cò lặn lội bờ sông”
như tiếng mẹ ru con
bên khung cửi ngày nào
Mẹ ơi,
bây giờ con không dám khóc đâu
vì ngày xưa mẹ dặn, làm con trai không được khóc,
nhớ mẹ, nước mắt con bây giờ chảy ngược
vào tim,
Đêm nay con ngồi với biển Qui Nhơn,
biển cũng bao la và sóng cũng dạt dào như lòng mẹ,
lặng lẽ xô vào hồn con
Nhìn lên trời cao,
con không biết ngôi sao nào
là đôi mắt mẹ
con gọi thầm khe khẽ,
Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu
trong cõi vô cùng…

24 thg 10, 2017

Nhật Ký Anh Viết Cho Em


Thơ Kiều Giang
Nhật ký anh viết cho Em ở bên kia bờ tháng năm,
khi tồn tại đặt những bước chân nặng nề lên màu tóc suy tư,
khi nhà khoa học làm thơ và nhà thơ bay vào những thiên hà,
khi dòng sông quay đầu chảy về buổi khai nguyên,
khi loài người quên đi ngày và đêm,
quên cả mặt trời và mặt trăng
khốn khó.

Nhật ký anh viết cho Em
khi anh muốn Siddhartha Gautama quay lại làm người,
và chúa Jesus vội vã trở về trần gian bằng bước đi của ánh sáng,
khi con cháu của Allah quên dùng súng đạn,
khi loài người chỉ còn biết hai tiếng yêu thương.

Nhật ký anh viết cho Em khi những vần thơ anh là hóa thân của nụ cười và nước mắt,
khi kiêu căng,
chiếm đoạt,
tham vọng,
dối lừa,
bị phơi dưới những tầng ánh sáng uyên minh

Nhật ký anh viết cho Em
là những vần thơ anh mang đầy máu và nuớc mắt
của những con người đang khao khát tự do,
đang tìm đường đi cho tồn tại mù lòa,
tránh xa những gã thợ săn quyền uy tàn bạo,
đang say mồi trước nỗi khổ đau quằn quại của sinh linh,

Nhật ký anh viết cho Em,
là nỗi cô đơn ,
khi con rắn dụ dỗ Adam và Eva từ bỏ địa đàng,
mặc quần áo đi theo lưỡi gươm nhị nguyên,
thọc sâu vào những khao khát của dòng suối uyên nguyên,
chỉ còn những giọt máu khô rơi xuống lòng đất lạnh.

Nhật ký anh viết cho Em không có ghi tháng năm,
bên kia mặt trời và mặt trăng,
bây giờ thì anh muốn viết ở bên kia dòng sông tất mệnh
Tranh PICASSO

17 thg 10, 2017

Rồi Hắn Phải Mãi Mãi Ra Đi



Thơ Kiều Giang

Hắn vẫn áp tai vào khe trời
để lắng nghe hơi thở của tri âm, 
Nhưng hình như tri âm ơi, người vẫn xa diệu vợi,
có khi còn xa hơn cả điểm cuối của cuộc đời.
Hắn trở về với bóng tối cuộc tồn sinh,
tình yêu như một sự đánh lừa huyễn hoặc,
cứ tan chảy trong dòng đời khao khát và khổ đau,
trong dòng suối nước mắt khởi nguồn từ uyên nguyên,
và không có ai đợi ngày kết thúc,
hắn còn cất giữ trong trái tim thanh khiết và tật nguyền.
Tri âm đã từ chối hắn
Và rồi hắn sẽ mãi mãi ra đi ...
SG 27-8-2017

Tranh của PICASSO

13 thg 10, 2017

Cái Bóng Đen Trên Dòng Sông Như NGuyệt ( Tổ Quốc Hay Ngai Vàng?)


          Truyện ngắn  Kiều Giang

1. Vùng biên cương phía Bắc , trời đã vào tiết thu, sương đêm phủ kín núi rừng. Sông Như Nguyệt, mùa nước bắt đầu lên, tung bọt trắng xóa từ độ cao hơn ngàn mét, vẫn lặng lẽ, âm thầm một dòng chảy muôn đời hướng về Thăng Long, còn lòng của Lê Chiêu Thống thì ngổn ngang trăm bề. Vị vua cuối cùng của nhà Hậu Lê đăm đăm nhìn dòng sông đêm cuồn cuộn, rồi chua chát :“ Đã ngót ba trăm năm mươi năm, từ ngày tiên đế Thái Tổ nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử để đuổi giặc Ngô, dựng nên một thời Hoàng Kim cho nước An Nam ta, cứ ngỡ triều đại nhà Lê đã sâu rễ bền gốc, giữ mãi muôn đời cơ đồ xã tắc, nào ngờ…” . Lê Duy Kỳ nghĩ đến đó rồi không dám để cho dòng suy tư chảy tiếp. Cái se lạnh của vùng Kinh Bắc cùng với cơn quẩn bách của thế cuộc, làm cho đôi vai của vị vua hai mươi ba tuổi triều Lê khẽ rung lên, vẽ một nét mờ nhạt vào không gian, dưới ánh đèn dầu leo lét trong mái lá ven sông. Trong bộ áo dân dã, ngài ngậm ngùi quay sang tham tri chính sự Lê Duy Đản và phó đô ngự sử Trần Danh Án:

4 thg 10, 2017

Ruồi


Truyện ngắn KG

Hôm qua lũ ruồi của làng Đa Đa hớn hở nói với ta rằng, chưa có thời kỳ nào ở cái xứ sở xinh đẹp, màu mỡ và đầy đau thương này, bọn chúng sinh sản phát triển nòi giống nhanh như cái thời cận hiện đại này.
Theo nhà cổ sinh vật học người Pháp Pierre Teihard De Chardin, thì giống ruồi của chúng, trên Cây- Sự -Sống, phải cách xa loài người hàng tỉ năm tiến hóa, nhưng giống ruồi ở làng Đa Đa đã phát triển đột biến, loài ruồi này đã từng cho ấu trùng trong di cốt của nàng công chúa Ý Isabella thời phục hưng, nguyên mẫu nàng Mona Lisa của danh họa Leonardo Da Vinci.

28 thg 9, 2017

Phù Phiếm Nở Hoa


Kiều Giang

Buổi sáng nỗi buồn
lẩn khuất sau lưng,
nỗi đau chờn vờn truớc mặt,
nụ cuời nhật nguyệt,
xa lắc phù hoa.

Những hạt cát trần gian
nuốt vội,
nghẹn ngào nhìn đỉnh phù vân.

Có hay không,
khói Lô Sơn
chìm vào vô thức,
chân vẫn đưa về phía truớc,
đã bao lần phù phiếm nở hoa.
SG 16-7-2017
Ảnh lấy trên mạng, không rõ tác giả.

22 thg 9, 2017

Ngàn Năm Mây Trắng

Kiều Giang

Em về sợi nắng thêm xanh,
Lời kinh xâu hạt vây quanh tiếng cười,
Như còn hẹn tuổi đôi muơi,
Gừng cay muối mặn bồi hồi đợi em,


Chiều nghiêng nắng gọi chiều nghiêng,
Em thay rừng lá muộn phiền cho anh,
Em về bờ mộng lên xanh,
Tóc tơ lại vắt qua cành chiêm bao,

Ngày vui quên trận mưa rào,
Hình như hoa nắng lẩn vào tóc em,
Câu thơ người rớt bên thềm,
Nghìn xa lụa gấm lại mềm lòng son.

Bây giờ ngày nắng trên non,
Đêm mưa cuối biển, dỗi hờn tóc thơm,
Tay em hương lửa còn nồng,
Mơ xa anh nối mộng gần ru nhau.

Nửa hồn còn lẩn niềm đau,
Buồn kia em cứ bắc cầu sang anh,
Thuyền qua đầu suối, cuối gành,
Ngàn năm mây trắng vây quanh tóc người..
SG 13-7-2017
Tranh lấy trên mạng không rõ tác giả.


Sen Hội Phù Hoa


Kiều Giang

Người về
ngang hội phù hoa,
Đánh rơi
tiếng hát
bên tòa sen tôi,
Mời em,
còn một chỗ ngồi,
Chuyến xe thiên cổ luân hồi về không…
Sg 01-7-2017.
(Tranh lấy trên mạng, không ai đăng ký quyền tác giả)

15 thg 9, 2017

Sự Lầm Lỗi Của Một Con Đường

 
Thơ Kiều Giang

Từng đêm tôi vẫn thuờng nằm khóc khi nghĩ về một con đuờng,
Con đường ấy được người ta treo trên cái miệng loa ở góc phố.
người ta treo trên những bức tường,
trên những làn sóng truyền hình, trên làn sóng phát thanh,
treo trên sự khắc khoải của thời gian,
người ta cố gắng chôn sâu con đuờng vào những trang sách vô tri,
chôn sâu vào tâm trí lũ trẻ con,
vào những cái miệng hố không có hơi thở, mở ra rồi khép lại.
Tôi đã phải cúi xuống ôm bụng khi tôi nghe ai đó ca ngợi con đuờng,
Tôi thương họ, vì tôi biết họ chưa thể nào hiểu nổi về con đường ấy của anh,
con đuờng thật hiểm nguy cho cả đàn cá, đàn bò, chuồn chuồn và bươm bướm,
cho cả con sâu, cái kiến khi còn chưa mở mắt nhìn trời.
Người ta cũng không hiểu được, làm thế nào đàn bò lại có thể dụ dỗ bầy thiêu thân trải thân trên đường đi của nó,
phải chăng vì chúng đói, lại ngửi phải một mùi hương,
ngửi thấy sự vĩ đại của những xác chết đã bốc mùi,
phải chăng chúng ngộ nhận về những ánh sao dẫn đường,
đang lập lòe trên bầu trời đêm…
Thật sự, tôi cũng không muốn trút lòng oán hận lên lăng mộ anh,
và lăng mộ của những con thiêu thân vĩ đại,
vì tầm mắt anh cũng chỉ nhìn được chiều dài từng ấy thôi,
và tôi đắng cay hiểu thế nào là sự oan nghiệt của lịch sử,
tôi chỉ đau rằng quê hương đất nước tôi đã vô tình sinh ra anh,
và anh đã không có đôi mắt ở sau lưng, để nhìn sâu vào lịch sử.
Hôm nay trong bầu trời đầy mưa bão,
rừng thiêng và biển xanh nghiêng ngửa thét gào,
đoàn người vẫn cứ lầm lũi bước đi trước ánh thép lưỡi lê
của những kẻ tự cho rằng cái lưng của mình không cong,
cái cổ của mình không cúi, con đường phía trước không phải vong nô,
họ thui thủi bước đi qua những xóm làng, những dòng sông, qua những biển xanh, trong lòng tiếc nuối,
về sự đau thương lầm lỗi của một con đường…
SG 26-6-2016.

5 thg 9, 2017

Trăng Phơi Hồn Đá


Kiều Giang

Nửa bước phong trần mấy kiếp đau,
Tuổi xuân em đấy - lửa ngàn sau, 
Yêu em - chết nửa đời phiêu bạt,
Tim sãi trường kinh có nhiệm mầu?

Ta đốt hương trầm - Em lãng quên !
Đêm nay phong nguyệt lạnh hồ cầm,
Bước hoang du mục rung đồi núi,
Em dáng tinh vân lạc đáy hồn.

Mai đời hết rượu, ta vẫn say,
Hồn ta phiêu đãng bước lưu đày,
Trăng cười dưới mộ phơi hồn đá,
Em có sầu chung được kiếp này?

Căng buồm biển cạn kiếm tìm em,
Kim cổ gương soi mặt cố nhân,
Em đã về chưa, người muôn dặm?
Ta gói hương đời trong áo em.

Huyền Diệu trăng xưa em cất đâu,
Trăng nay ta chất bao nhiêu sầu,
Bóng em huyền hoặc ngàn sao lạ,
Sương lạnh trăng gầy ta mất nhau!