Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 7, 2011

Hoài Vọng Đêm

                   Thơ Kiều Giang











Vầng trăng muộn
rơi thầm trên lối cỏ
Nụ mai khuya bỡ ngỡ
gió xuân về
Ta một mình
gối mộng bến sông mê
Nghe giông bão
về trong vùng vô thức

Dòng sông cũ
bâng khuâng
hồng con nước
Lòng biển sâu thao thức
sóng khua thầm
Bóng em về lay động ánh trăng
Hàng cây thức
rủ đêm nằm tình tự

Từng khoảnh khắc
ta nghe hồn thác đổ
Máu trào dâng
trang tình sử nhạt nhòa
Ta còn đợi bao nhiêu mùa thu nữa?
Cạn tuổi đời
em mỗi khắc mỗi xa...!

Va

Không có nhận xét nào: