Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

17 thg 7, 2011

Tặng Vật Của Trời

tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện

bảy
bài hát của rong rêu.

Đêm, những hình thù của tồn tại tiếp tục lung lạc trí tưởng tượng của tôi. Tình yêu vĩnh hằng cũng tựa như… Có lẽ đang trải qua cơn mơ đẹp đẽ nào đó, nàng gác tay lên người tôi, nói một cách cầm chừng về tình yêu vĩnh hằng. Nằm nơi bờ suối, trên đầu là vòm trời sao chỉ đủ để tạo nên thứ cảm giác vô tận, rừng đêm thì như  còn ôm ấp hơi thở mát lành của cơn mưa đầu mùa thu, phải nói là tôi với nàng đang chiếm giữ những gì sang trọng nhất của trời đất.
Tôi đoán chừng là tiếng nước  reo phát ra từ cái thác nước đầu nguồn  ấy. Trông thì gần vậy, nhưng từ chỗ chúng tôi nghỉ lại đêm đến thác nước ấy là còn rất xa. Tôi nằm nghe tiếng thác reo. Một chặp thì như có ai băng qua rừng đêm làm cho tiếng thác không còn đến được với tôi. Và liền sau đó thì như có tiếng ai đó đang nói về những cách thức của cuộc tồn sinh, trên đường tiến tới sự hoàn tất của một sinh linh thì lũ các người đã không thành con chồn con mang trên núi… Tôi hỏi đó là ai lại nói ra được những chuyện to tát như thế? Một con người đứng thẳng, hay một con giun một con dế, cũng thế thôi, trên đường tiến tới sự hoàn thiện của một sinh vật là cuộc dong ruổi lớn nhất trong trời đất. Rõ ràng là tiếng của ai đó  rất thân quen, tiếng của một con người trần thế.
    … Ta vốn là rong rêu. Chuyện ấy thì có hệ trọng gì đâu. Bỡi cũng có thể nói ta vốn không phải rong rêu, mà vốn là đá. Mà vốn là đá, hay vốn là rong rêu, thì có hệ trọng gì đâu. Bỡi cũng có thể nói ta vốn không phải  đá, cũng không phải rong rêu, mà vốn là tịch nhiên hư ảo, là bất định, là trùng điệp lưỡng hành liên hồi kỳ trận. Nhưng ta thì ta vẫn thích người ta bảo ta là rong rêu. Xin chào rong rêu! Nghìn năm hay triệu năm… cũng chỉ là nửa cuộc giang hồ. Áo ai bay giữa màu u uẩn. Trời nghiêng. Biển nghiêng. Cơn giận dữ đâu có bến bờ. Mà cũng chẳng biết ai gây nên giận dữ, hay vì đâu giận dữ, và có thật là giận dữ hay không. Cứ ngỡ là khí cốt tiêu ma giữa cuộc ngửa nghiêng. Nhưng không. Vào một ngày, có phần bớt đi u uẩn, nhưng trời biển vẫn cứ ngửa nghiêng, ta bỗng nhận ra có cái gì đó, như là  sự thay đổi, hay biến đổi, đang diễn ra ở trong ta. Thì ra, đã có một cuộc hóa sinh xảy ra giữa trời đất. Đám đồng bào của ta lúc bấy giờ gọi ta là con vật ở trong nước. A, là con vật, chứ không phải rong rêu ! Ta cũng chẳng thấy buồn, cũng chẳng thấy vui. Bỡi, là con vật ở trong nước, hay là rong rêu, thì có hệ trọng gì đâu. Ai dọc ngang giữa sóng nước nghìn trùng. Nghìn năm, tỉ  năm, thì cũng chỉ là nửa cuộc giang hồ. Đồng bào của ta, một lũ phồn tạp, nhiêu khê. Có đứa, cả đời ngậm hến, không nghe nói nửa lời. Có đứa, áo xiêm lòe loẹt, mà lòe loẹt áo xiêm cũng chỉ là để đánh lừa đồng bào đồng loại, áo xiêm cũng chỉ là những cái bẩy nhử mồi, tạo hóa trớ trêu bày cuộc ăn nhau. Có ăn nhau, có chết, nhưng vẫn cứ thêm ra. Hình thù thêm ra. Cách ăn, thở, tức cách sống chết, thêm ra. Có đến một nghìn lẻ một hay một tỉ lẻ một kiểu hình hài dọc ngang nơi nghìn trùng sóng nước. Kể từ nay, lũ các ngươi là con vật có xương sống. Vào một hôm có vẻ biển lặng sóng êm, tạo hóa rỉ tai bọn ta. A, kể từ đây có một lũ bọn ta là con vật có xương sống. Với ta,  có xương sống hay không  thì có hệ trọng gì đâu. Bỡi điều cốt tử trong cuộc tồn sinh là có thoát khỏi những cuộc ăn nhau hay không. Và tạo hóa lại tiếp tục rưới xuống trần ai những phép màu. Đất trời lồng lộng vẻ kiêu sa. Có những niềm vui quá lớn làm nhòa đi ký ức. Ta đâu còn nhớ đấy là hôm nào. Cái hôm bừng con mắt dậy thấy mình trên khô. Phải, ta đã trở thành con vật trên mặt đất.  Đồng bào của ta, có đứa còn nuối tiếc nơi cắt rốn chôn nhau, lại quay về với sóng nước nghìn trùng, làm xong công việc truyền sinh, mới trở lại mặt đất. Bấy giờ  ta nào biết con cháu đám nửa cạn nửa nước này mãi  về sau đã suýt làm chủ mặt đất. Bấy giờ đâu phải chỉ mỗi đám đồng bào cố cựu của ta. Đã bắt đầu nghe gió trút trên ngàn. Cái đám sinh linh, cũng từ dưới nước trườn lên cạn như bọn ta hôm nào, đã làm một cuộc chiếm lĩnh mặt đất. Hiển hoa và không hiển hoa. Bí tử và không bí tử. Trùng trùng điệp điệp cỏ cây. Đường đi trên mặt đất tuy có rợp bóng cỏ cây, nhưng đám sinh linh không tim gan phèo phổi ấy lại cho bọn đồng bào cố cựu của ta thứ hơi thở trong lành. Một cuộc sống chung, hòa thuận có, không hòa thuận có, đã diễn ra trong trời đất giữa đám sinh linh có tim gan phèo phổi và đám sinh linh không tim gan phèo phổi. Cứ tưởng từ đây ta ung dung tận hưởng những hào hoa của cuộc tồn sinh. Nhưng không. Cuộc bể dâu nơi mặt đất là nghìn lần triệu lần lớn hơn cuộc bể dâu nơi sóng nước nghìn trùng. Lửa và xú khí là được ném xuống mặt đất từ bàn tay ác nghiệt của tạo hóa. Máu và những tiếng kêu trầm thống có lan ra khắp nơi chốn là do đám vật to lớn cả ngày lẫn đêm lo gầy ra các cuộc ăn nhau. Còn đất thì  cứ năm ba hôm là thay đổi hình hài, những vùi lấp là diễn ra như cơm bữa. Ta, bấy giờ chỉ là một con chuột chũi nấp dưới lớp cỏ khô, chỉ mỗi bước chân của  con chồn con mang cũng đủ dẫm chết, huống hồ là cuộc chuyển mình của đất. Vậy mà ta vẫn cứ còn đó cho đến ngày giá buốt phủ lên cõi tồn sinh và con cháu của đám nửa cạn nửa nước gây cuộc tàn sát lớn nhất trên mặt đất, vẫn còn đó cho đến  ngày  thôi giá buốt và con cháu đám nửa cạn nửa nước không còn tồn tại. Xin chào bác homo sapien ! Đám đồng bào của ta nơi mặt đất đã bớt lạnh lẽo gọi ta là bác homo sapien. Là homo sapien, hay không là homo sapien, thì có hệ trọng gì đâu. Bỡi điều đáng nói là ta đã vượt qua cuộc thử thách lớn nhất trong trời đất, cuộc thử thách diễn ra hằng triệu triệu năm,  để được thiên hạ trong trời đất gọi ta là  con người …
    Sợ nàng lại nói gì đó trong mơ làm mất đi sự tĩnh lặng thiêng liêng, tôi đặt tay lên ngực nàng  để giữ lấy trái tim đang yên ổn trong giấc ngủ yên ổn của nàng, và tiếp tục lắng nghe vị tổ phụ loài người nói về nỗi gian truân trong cuộc tiến hóa của loài giống con người.

Không có nhận xét nào: