Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

7 thg 10, 2011

Tặng Vật Của Trời

tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện

hai mươi mốt
mưa mùa hạ
    Cái vũ trụ sơ khai quả có thật như khoa học hiện đại phát hiện, thì trận mưa bảy tám trăm triệu năm ấy quả là thứ nguồn mạch của mọi dòng sông trên mặt đất này. 
 
Có nghĩa tôi với nàng phải lùi về bốn tỉ năm trước mới uống được con nước đầu nguồn con sông quê nàng. Sau cuộc khảo sát về tồn tại do tay kỷ sư địa chất đề xướng, cả tôi lẫn nàng đều cảm thấy như không còn đủ sức đề kháng để chống lại nỗi tuyệt vọng. Có nghĩa bí mật ấy  mãi chìm trong im lặng. Một bí mật của tình yêu chúng tôi đã phát hiện ra vào một chiều mùa thu khi ngồi lặng nhìn con sông quê nàng, nắng, bóng mây, và đám xác cỏ lá, tất cả là đang trôi, gương mặt thời gian ấy gợi nhớ sự tàn rữa, có thể nào có được một tình yêu vĩnh hằng trong cuộc dịch chuyển này không, nàng chợt băn khoăn, còn tôi thì chợt nhận ra rằng sự vĩnh hằng là sẽ xảy ra vào một ngày chúng tôi cùng uống được con nước đầu nguồn con sông quê nàng, con sông đã hun đúc nên hình hài thịt xương của người tôi yêu. Sau cuộc khảo sát do tay kỷ sư đề xướng, tôi nói với anh ta là hai chúng tôi phải nghỉ đi hiện trường, để lấy sức cho cuộc tìm kiếm sắp tới. Thật ra cả tôi lẫn nàng đều muốn có những phút yên tĩnh nơi lán trại để nghiền ngẫm thử có quả là nỗi tuyệt vọng đang đánh bại mình hay không (sáng ra là thầy trò tay kỷ sư kéo hết đi hiện trường, chỉ trừ những ngày nghỉ, và đã đi hiện trường thì việc ăn uống của đơn vị khảo sát là ở hiện trường) Nằm trong căn lán giữa rừng già, nhìn những dấu vết của con người, bếp nấu kê bằng đá núi, mái lá trên đầu… tôi đã cố nghĩ những thứ đang trải ra trước mắt mình là thuộc về một cuộc dịch chuyển chẳng có sự phân biệt giữa những gì gọi là đã qua với những gì gọi là chưa đến, nếu bấy giờ không có tiếng thở dài của nàng thì tôi cho là mình sắp được nhìn  thấy trận mưa bảy tám trăm triệu năm tay kỷ sư địa chất đã trích dẫn từ một tư liệu khoa học nào đó. Và quả tình là tiếng thở dài có vẻ như mất sức đề kháng của nàng lại giống như một thứ  lực kỳ diệu tiếp sức cho đầu óc tôi. Cả tình yêu vĩnh hằng chúng ta đang thể nghiệm lẫn cái vũ trụ sơ khai khoa học hiện đại mô tả đều là sản phẩm của trí tuệ con người. Tôi nói. Có nghĩa là ta có quyền suy nghĩ về con nước đầu nguồn theo cách của ta? Nàng hỏi. Tôi nói dẫu tan xương nát thịt cũng phải tiếp tục cuộc tìm kiếm. Rồi vực nàng dậy, ra đi.
    Tự nhiên không đơn giản như khi nhìn  vẻ bên ngoài của nó. Đứng ở lán trại đơn vị khảo sát địa chất nhìn lên cái thác nước nhỏ nơi sườn núi thấy rất gần. Vậy mà chúng tôi đi gần buổi đường vẫn thấy như khỏang cách ấy chẳng giảm chút nào. Thác nước là một trong những mạch nguồn đổ về thuợng nguồn con suối lớn, nơi đang diễn ra công việc khoan thăm dò địa chất.Và con suối lớn là một trong những nguồn suối đổ về nhánh phụ lưu con sông quê nàng. Những ngày theo đơn vị khảo sát đi hiện trường, mỗi lần nhìn lên con thác ấy, chúng tôi lại nghĩ đến lúc mình đặt chân đến đó. Còn tay kỷ sư thì  bảo trong đầu óc anh ta chưa bao giờ có ý nghĩ về việc hai chúng tôi đến được con thác đó. Lúc nghe anh ta nói, tôi chỉ thấy buồn cười cho một kẻ cứ muốn nhìn mọi thứ trên đời  một cách khác đời. Đến khi đi gần buổi đường vẫn thấy như chưa đi, mới thấy anh ta có lý. Trên con đường đến thác nước ấy, chúng tôi đã lội qua con suối lớn gần vài mươi bận. Đấy là con đường rừng những người đi rừng, đến trước chúng tôi, đã tạo ra. Vệt nước trắng xóa nơi sườn núi như có vẻ đùa cợt với tôi và nàng. Lúc có cảm tưởng vói tay là đụng. Lúc thì thấy xa vời vợi. Ăn cơm vắt xong, chúng tôi thấy có nhiều mây đen kéo đến trên bầu trời đang nắng gắt. Nàng bảo trời có thể mưa. Tôi bảo chẳng có cơ sở nào để mưa. Nàng nói mây là cơ sở  của mưa. Tôi nói đấy chỉ là một trong những thứ vật thể ở trên trời, đâu phải hễ thấy mây là mưa.  Quả tình tôi cũng rất sợ mưa, nhưng vẫn cố biện luận như  thế để trấn an nàng và tự trấn an mình  (thì chẳng phải đoàn khảo sát địa chất có lúc đã sợ mưa xảy bất thường, phải nghỉ đi hiện trường đấy sao) Cơn mưa mùa hạ quái quỉ đã chen vào cuộc tìm kiếm của chúng tôi. Nhưng đó là chuyện sẽ xảy ra sau đó. Còn lúc đó, từ chuyện mưa, chúng tôi chuyển sang chuyện tình yêu vĩnh hằng. Buổi chiều thu hôm ấy tôi chỉ chợt nhận ra thế, rồi lao vào cuộc tìm kiếm, mãi tới hôm ấy chúng tôi mới bàn luận thế nào là tình yêu vĩnh hằng. Hay nói cách khác, đấy là sự thật trong tình yêu. Nàng nói. Tôi bảo nói như thế cũng chỉ là một cách tư biện. Hay là tựa như một dòng sông chảy suốt qua năm tháng, một dòng sông bất tận… Nàng đã tìm được một hình tượng cho sự vĩnh hằng của tình yêu. Còn tôi thì bấy giờ như đang nhìn thấy những năm tháng con sông ấy chảy qua…vào một ngày đầy nắng gió thì phải, người tôi gặp trên bờ con sông là đến từ một nơi chốn xa xôi, ta, sáng ra nghe núi chuyển mình thì biết là đang trong cuộc tồn tại, người ấy nói, giọng vui như chim buổi sớm, rồi bắt đầu hỏi tôi đủ thứ, anh có biết trời đất rộng bao nhiêu không, tôi nói là có bờ bến, nhưng lại vô cùng, người ấy chợt ngửa cổ ngâm, đi mãi, hề…chẳng tới, ngâm xong thì hỏi tôi có bao giờ nhìn thấy lũ sao ở trên trời cãi nhau hay không, tôi nói là chỉ rặt trông thấy những ánh mắt, người ấy bảo có ý muốn là sẽ  đưa tôi đến chốn ấy cho biết, tôi hỏi chốn ấy là chốn nào, khi anh đã cất tiếng hỏi thì chẳng còn nơi nào cả, người ấy đáp, và biến khỏi bờ sông… Anh đang nghĩ gì vậy? Nàng hỏi đúng vào lúc dường như tôi đang nghe thấy những bước chân ai đó  đang vọng lại. Tôi nói là đang nghĩ về việc tôi với nàng đã nhận ra nhau  giữa cuộc đời trăm ngả. Nàng chưa  kịp tỏ niềm vui trước câu nói của tôi thì trời bắt đầu trút nước. Có mưa, cũng chỉ trong chốc lát. Tôi đưa ra đoán định ấy cốt để cho chúng tôi yên tâm lên đường. Bỡi đã quyết đến cho bằng được đầu nguồn con suối trong chiều hôm ấy, nên chúng tôi cứ dơ đầu ra mà đi trong mưa. Lần này là anh và em sẽ nhìn thấy được con nước đầu nguồn. Tôi nói khi dìu nàng  qua một bến suối có nhiều đá cuội, và nước nơi lòng suối  như đã bắt đầu chảy mạnh. Cứ nghĩ mưa mùa hạ là chẳng đáng kể, nên chúng tôi thấy rất vui khi phải đội mưa mà đi như thế. Trời đất đã cho ta thêm những chi tiết của tình yêu. Tôi nói trong niềm cảm hứng về cơn mưa bất chợt. Và nàng cũng bất chợt rú lên. Tiếng kêu của nàng lập tức bị nghẽn lại trong mưa. Chẳng biết là vấp ngã thật, hay là nàng cố tạo ra vấp ngã để củng cố cho sự trường tồn của tình yêu. Tôi dìu nàng đứng lên, còn nàng thì bá vào cổ tôi, cũng vẫn là cung cách truyền thống trong tình yêu của loài người, chỉ có điều là đang xảy ra trong thời đại con người dường như đang đuối sức trong công cuộc xóa bỏ các thứ hố ngăn cách giữa con người với con người. Mưa cho nguội đi các thứ phức tạp nhiêu khê. Tôi nói thế vì chợt nghĩ đến trận mưa bốn tỉ năm trước. Mưa cho tan  đi niềm kiêu căng kỳ quái của con người. Nàng tiếp lời tôi. Tôi hỏi có phải là nàng đang nghĩ về những biến cố chúng tôi vừa trải qua hay không? Mực nước con suối bất chợt dâng lên rất nhanh làm chúng tôi thấy lo. Lúc nước ngập tới rốn, thì tôi và nàng quyết định  hủy bỏ chuyến đi. Ta phải quay về thôi. Tôi nói. Và nắm lấy tay nàng để cùng lội đi trong dòng nước chảy xiết. Dự định của tôi với nàng là quay lại đơn vị khảo sát địa chất, chờ hết mưa, lại đi nữa. Nhưng bấy giờ  tựa như có một dòng suối nào đó từ trên trời đổ xuống con suối đó, nếu không phải thế thì nước ở đâu chỉ trong tức khắc đã  ngập đến ngực, rồi đến cổ của  chúng tôi. Anh phải cõng em thôi. Tôi nói. Và chưa kịp cõng nàng  thì trời đất đã bắt chúng tôi phải lìa xa nhau. Nàng trôi ở đằng trước. Tôi trôi ở đằng sau. Em chết mất. Nàng chỉ kịp nói thế. Và bị dòng nước cuốn phăng đi. Dốc hết cả sức lực, tôi lao theo nàng. Bấy giờ thì tôi nhìn thấy quá rõ cái tương lai chẳng mấy tốt đẹp của chúng tôi. Nên đã đi đến quyết định có chết là phải chết cùng nàng. Nhưng rồi tôi cũng chẳng thể thực hiện được cái quyết định đó. Bỡi con nước đã đẩy tôi dạt vào bờ. Có nghĩa là không chết. Còn nàng thì chẳng hiểu là con nước cuốn về đâu.  

Không có nhận xét nào: