Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

11 thg 10, 2011

Tặng Vật Của Trời

tiểu thuyết của Nguyễn Thanh Hiện 

hai mươi hai.
gương mặt trần gian.
    Bấy giờ tôi cũng có nghĩ đến chuyện phải  nhảy xuống nước trở lại để chết cùng nàng. Nhưng rồi cái ý nghĩ nàng cũng dạt vào bờ như tôi đã khiến tôi dừng lại chuyện chết. 
 Khi nghĩ là nàng còn sống, tôi lập tức cảm thấy những gì chúng tôi vừa trải qua giống như một cuộc thử thách các vị thần đã bày ra trong các cuộc tình cổ xưa. Bấy giờ, bốn phía chỗ tôi ngồi là một cõi trời đất bất an. Mưa đã tạnh từ lâu. Nhưng nước nơi lòng suối vẫn tiếp tục gào réo. Và rừng cây sâu thẳm thì như đang chờ chực nuốt lấy tôi. Để xua nỗi sợ hãi, tôi chỉ còn cách ngồi yên nơi bờ suối mà nghĩ đến nàng. Vừa dứt ý nghĩ này là tôi lại chuyển sang ý nghĩ khác. Tất cả đều là những giả sử về nàng. Giả sử nàng cũng bị dạt vào bờ như tôi. Và khi tỉnh lại, thấy mình ở giữa rừng đêm, nàng đã kêu  gào thảm thiết. Giả sử là đã có người trông thấy, và đã mang nàng đi. Để có được một  tình yêu vĩnh hằng thì phải vượt qua những gãy khúc của thời gian. Tôi cũng chẳng thể xác định đó là ý nghĩ đang diễn ra trong tôi, hay đó là lời ai cất lên ở đâu đó. Nàng vẫn còn sống, đừng lo. Rõ ràng là có tiếng ai nói. Một người từ trong con nước đang gào réo bước ra. Sau khi rũ sạch nước, người ấy rút từ trong ngực áo ra một vật gì đó tung lên trời. Màu sáng của rừng đêm vừa  đủ soi  cho tôi thấy đó là những sợi chỉ nhỏ lóng lánh đang kết bện lại thành những tấm thảm đỏ thắm, khi tách rời ra, khi  nhập lại thành hình dạng một cuốn sách.  Nhưng ông là ai? Tôi đánh bạo hỏi. Và phân vân chẳng biết hỏi vậy đã hợp lẽ chưa, bỡi tôi không thể xác định kẻ đang ở trước mặt mình có phải là một con người hay không, và nếu là người thì già hay trẻ. Chính loài người lũ ngươi đã mang ta đem xếp vào kho huyền thoại. Người khách lạ trong đêm nói. Là nguyệt lão! Tôi vui mừng đến nỗi muốn hét to lên cho cả đất trời nghe thấy là mình đã gặp được thần tình yêu. Thưa, có chắc là nàng còn sống hay không? Tôi cứ muốn nghe thần nhắc lại việc nàng còn sống trên đời. Khi chúng tôi đã đi khá xa suối nước, thần tình yêu rỉ tai tôi, rằng tôi với nàng vừa mới vươn mang nợ trần gian thì làm sao nàng chết được. Tôi hỏi có phải việc này đã được ghi vào sổ nhân duyên hay không. Thần tình yêu bảo chuyện ấy không còn thuộc thẩm quyền của mình, và hỏi lúc nãy tôi có nhìn thấy sợi tơ hồng với sổ nhân duyên không. Rồi bắt đầu giảng cho tôi nghe vì sao cuộc tình của chúng tôi không còn nằm trong vòng cai quản của thần.
    …Ta có mang theo chỉ hồng với sổ nhân duyên thì cũng chỉ là mang theo một thứ kỷ niệm đầy hương sắc. Cái giống hữu tình của trần gian một thời đã làm xao động không ít cuộc sống của một vị thần cứ tưởng chuyện của con người là chẳng ăn thua chi đối với cõi vĩnh hằng. Vào những lúc bủa xong ngọn lưới tình là ta hay ngồi ngắm những âu yếm lứa đôi. Sự cuồng nhiệt của giống người được phô bày trong những cơn đam mê bất tận là cũng dữ dội như sấm sét trên trời. Vào những lúc ấy thì ta, vị thần tạo tác lứa đôi, không nén được tiếng thở dài luyến tiếc vì sao ta lại là kẻ ờ trên trời? Cứ thế. Rồi ta đã trở thành kẻ đa tình lạc điệu. Sợi chỉ thắm chẳng còn thiêng. Sổ nhân duyên mở ra lắm trang trắng. Dường  trần gian mỗi ngày mỗi thêm những trục trặc trong tình ái. Và con người thì như không còn muốn nghĩ đến thứ quyền lực có tên là duyên nợ. Ta, kẻ ở trên trời, làm sao lại không nhìn thấy những chuyện ấy? Cho nên, bấy lâu nay ta đã tự rời khỏi thứ quyền lực thần thánh của mình, để chu du trong trời đất.
   Như vậy không phải là thần đến để giúp cho kẻ này gặp lại người yêu của mình? Tôi nóng lòng, xen vào hỏi. Thần tình yêu bảo là đương trên đường chu du, thì nhìn thấy có hai kẻ ngụp lặn trong cuộc trần ai, nên đã dừng lại. Nhưng tại sao bọn ngươi phải đi tìm con nước đầu nguồn? Đột nhiên thần tình yêu lại hỏi đến cuộc thể nghiệm của chúng tôi. Lại  một cuộc thử thách nữa? Tôi nghĩ. Và, bằng một cách úp mở, tôi đã nói với thần rằng để có được  tình yêu vĩnh hằng là phải có bàn tay tạo tác của thần thánh. Thần tình yêu liền mở toang sổ nhân duyên ra, như thể cho tôi thấy  thần chẳng còn dính dáng với bất cứ thứ tình yêu nào ở trần thế. Quả chỉ nhìn thấy những trang trắng. Và thần lại nói với tôi về chuyện con người.
    …Bên kia tình yêu là một thế giới có vẻ man rợ hơn tất cả mọi thứ man rợ. Ngay tự buổi đầu của lịch sử loài người, ta đã nhìn thấy các bộ tộc chìm đắm trong thứ thế giới ấy. Tất cả hãy dừng lại đi  thôi ! Là thần tình yêu, bấy giờ ta đã khuyên bảo con người. Nhưng có vẻ đã trở nên vô ích. Bỡi hình như thế giới ấy là một phần của sự cấu thành sự tồn tại của con người. Nó, cái thế giới man rợ ấy, hình như đã được khắc sẵn cái tên man rợ : lòng thù hận. Các cuộc chiến tranh bộ tộc cứ tiếp tục diễn ra trên khắp mặt đất. Còn ta, thì vẫn mang sổ nhân duyên  với chỉ thắm  đi hết châu lục này đến châu lục khác. Nhân danh thần tình yêu, ta vẫn khuyên con người hãy rời bỏ cái thế giới man rợ  ấy đi. Nhưng dường như loài người là chẳng nghe thấy lời ta. Các cuộc chiến cục bộ giữa các bộ tộc, giữa các dân tộc, đã chuyển sang cuộc chiến toàn thế giới. A, lẽ ra là loài người các anh đừng làm ra ta. Đám súng đạn, sau khi làm xong công việc giết người, là quay sang cười cợt với con người. Ta sốt ruột nói với loài người, rằng nếu đã lỡ làm ra súng đạn, thì cứ để mặc chúng rỉ sét. Nhưng cuối cùng chỉ có sổ nhân duyên với chỉ thắm của ta là loài người để rỉ sét trong kho huyền thoại, còn súng đạn thì trở thành hàng hóa gần sánh ngang cơm gạo. Ta không biết là ngày nay lũ thú trên rừng có muốn chia nhỏ bầy đàn của mình hay không. Nhưng  loài người thì ta thấy dường như là muốn đi ngược lại tiến trình tiến hóa của mình. Nếu không phải là lòng thù hận thì cái gì đã khiến cho con người không còn muốn sống chung trong bầy đàn cũ? Con người là đang hô hoán lên khắp nơi rằng mình đang toàn cầu hóa. Nhưng máu lại đang chảy rất nhiều trong các cuộc chiến nhằm để chia tách một quốc gia cũ ra thành nhiều quốc gia mới. Con người là đương tự hào với nhau rằng mình đương củng cố ngôi nhà chung của mình trên mặt đất. Nhưng ta nghe dường như đây là thời mà một tay đại bịp cũng muốn dựng tượng đài riêng cho mình? Dường như đây là thời trăm nhà đua tiếng, kẻ đê hèn cũng có thể nói được  lời cao cả?
   Hóa ra trí tưởng tượng của tôi đã cứu tôi thoát khỏi cơn sợ hãi.
   Khi mặt trời ửng sáng ở phương đông thì rừng cây có vẻ dữ tợn trong đêm bỗng trở nên thân thiết với tôi. Có vẻ như vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên là để bổ sung cho câu chuyện gặp gỡ kỳ thú trong trí tưởng tượng của tôi ở trong đêm, cuộc gặp gỡ vị thần chuyên rao giảng lòng yêu thương.

Không có nhận xét nào: